Hắn nhớ lại cảnh khi mình cười xoa đầu Dư Dương, hỏi cậu có hay không siêu cấp cảm động, cảm động đến muốn khóc? Nhưng cái người đáng ra nên nhào vào lòng hắn khóc một hồi lại đứng ngây ra, ngũ vị tạp trần đứng đực như khúc gỗ. Trên đường về, không hề nói gì, cũng không cảm động, lại càng không khóc. Mãi cho đến khi Chu Khải lấy chìa khóa mở cửa, Dư Dương đi theo vào, sau đó mới đứng ở cửa hỏi: “Không đi nữa, được không?”
—— Tay Chu Khải cầm chìa khóa trong bóng tối ngừng lại.
“Vì sao không đi nữa,” một lát sau hắn mở đèn, không nhìn ngữ khí thương lượng của Dư Dương, đi hướng nhà bếp, “Đói bụng không, uống canh thịt bò nhé?”
Bóng lưng người kia mở bếp lên bắt đầu hâm lại canh rất quen thuộc, Dư Dương đứng im, chỉ là nhìn cậu làm bộ như không có việc gì như thế thôi, nhưng từ trong tim đến mũi cũng xót. Gắt gao nắm chặt tay, âm lượng khi nói chuyện cũng cao hơn:
“Anh có thể đừng đi không?”
“Vì sao?”
Đối diện đối phương một lần nữa đặt câu hỏi, Chu Khải rốt cục quay ra đối diện cậu. Dư Dương thấy ánh mắt hắn, lạnh nhạt, lòng bàn tay bị bản thân nắm phát đau.
Ngày thường Chu Khải kể cả vạt áo trước của bộ đồng phục cũng phải ngay ngắn chỉnh tề ; mỗi ngày nấu ăn xong sẽ cẩn thận dùng giấy lau con dao sạch sẽ ; đơn đặt món đều sẽ kiểm tra lại một lần… Tất cả những cái này, Dư Dương đều vì hắn cẩn thận ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-nordrhein-westfalen/2423778/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.