Chủ nhật, Thẩm Du Ninh nhìn chậu cát vàng rực rỡ nằm ngay ngắn ở giữa bàn trà nhà Giang Dực, nhất thời không nói ra được cảm giác kỳ quái, chỉ cảm thấy anh em nhà mình đúng thật không chuyện gì không làm được.
"Đống này... Chậu này cậu lấy đâu ra vậy?" Thẩm Du Ninh dùng ngón tay đào đào đống cát nhìn mấy hạt cát lóe ánh vàng.
"DIY." Giang Dực hất cằm ngạo nghễ nói, "Tìm tiệm vàng nhờ chế tác thành cát vàng không phải là xong sao, người ta đồ trang sức phức tạp hơn cũng từng làm rồi, cho dù cậu muốn một bức tượng bản thân tỉ lệ 1:1 ngay ngày mai cũng không thành vấn đề."
"Vấn đề là... cát mèo vàng này có giá trị thực dụng không?"
"Cậu nhìn kỹ một chút đi," Giang Dực cũng nhón hai hạt cát lên, bỏ vào lòng bàn tay Thẩm Du Ninh, "Có thấy không, những hạt này không giống nhau."
Hai mắt Thẩm Du Ninh nhìn thẳng tắp, mơ hồ phát hiện huyền cơ giấu trong đó.
"Một hạt nhẹ một hạt nặng, một hạt mịn một hạt nhám." Thẩm Du Ninh bừng tỉnh, "Vậy ra một hạt là vàng hạt kia là cát mèo màu vàng?"
"Đúng vậy," Giang Dực cực kỳ đắc ý, hoàn toàn bị sự thông minh của mình thuyết phục, "Chậu cát mèo này có chính xác 52.1% hàm lượng vàng, cũng chính là tình yêu của cậu."
Rốt cuộc ai mới là yêu vào hóa ngu, Thẩm Du Ninh mặt đầy khó hiểu, lãng mạn thì đúng là lãng mạn thật, nhưng đặt vào đống... à chậu này cứ có cảm giác sao sao?
Cảm giác kỳ lạ này chỉ tăng không giảm, đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-hoang-hon/312150/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.