Thẩm Du Ninh thật sự không ngờ Lý Hồi dám ra tay.
Lần trước đã cảnh cáo tên khốn này một lần, sau một khoảng thời gian dài hắn không còn làm xằng bậy nữa, bây giờ dám ra tay một phần là do rượu vào lớn gan, một phần nữa là mấy hôm trước thường xuyên đến tiệm khiến hắn lại gợi lên hứng thú.
Sau khi bị Trần Tuấn Hào ngăn lại, Thẩm Du Ninh thấy Đường Nặc đang nhìn mình, trong đôi mắt ấy là sự ấm ức mà cứng cỏi, mong manh nhưng bất khuất.
Chỉ một cái liếc mắt khiến trái tim Thẩm Du Ninh như muốn nát.
Trần Tuấn Hào nói đúng, Đường Nặc thật sự đang rất cần anh.
Anh thay bộ đồ cũ của Đường Nặc mặc cho cậu áo len của mình, đưa chìa khóa của tiệm cho Trần Tuấn Hào, sau đó dẫn Đường Nặc về nhà trước.
Thẩm Du Ninh ôm Đường Nặc, cảm giác cậu càng run rẩy hơn, từ tiệm về nhà chỉ mất mấy km, Thẩm Du Ninh không yên lòng kêu Triệu Tường đánh xe tới đón.
Dọc đường đi sắc mặt Đường Nặc trắng đến doạ người, Thẩm Du Ninh hỏi gì cậu cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Vừa vào đến cửa Đường Nặc đột nhiên lảo đảo một cái, Thẩm Du Ninh vội vàng tiến lên đỡ lại bị cậu tránh ra.
Cậu vọt vào nhà vệ sinh Thẩm Du Ninh đi theo sau nghe tiếng loảng xoảng bên trong, nhìn vào mới thấy Đường Nặc ngồi nhoài trước bồn cầu nôn như muốn phun hết tim gan ra ngoài.
Thẩm Du Ninh lại gần vỗ lưng giúp cậu mới phát hiện không nôn được gì, chỉ có một chút dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-hoang-hon/312130/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.