Trái tim Thẩm Du Ninh ngay lập tức như mềm mất một khối, em ấy không biết nói lời này sẽ khiến người ta miên man suy nghĩ hay sao?
Cậu đương nhiên là không biết, Thẩm Du Ninh liếc nhìn cậu đầy ẩn ý, nhưng lại chỉ nhìn thấy đôi mắt long lanh của thiếu niên, đơn giản trong trẻo.
Cậu chỉ là thật sự thích, thích người khác gọi mình như vậy.
Chợ hoa mở cửa ngày hai lần, buổi sáng từ 5 giờ đến 9 giờ, buổi chiều từ 14 giờ đến 18 giờ, Thẩm Du Ninh cân nhắc thời gian của Đường Nặc hỏi cậu có muốn đi vào buổi sáng không, sau đó về tiệm vẫn buôn bán bình thường, không bị chậm trễ. Nhưng không ngờ Đường Nặc lại trực tiếp từ chối, nói lâu lắm mới đến cuối tuần nên ngủ nướng một bữa.
Thẩm Du Ninh coi như đã hiểu rõ tính cách của Đường Nặc, ngành dịch vụ nào phân chia cuối tuần hay đầu tuần, ai ngủ nướng một bữa Đường Nặc cũng không nói.
Bạn nói đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của cậu ấy, cậu ấy sẽ cân nhắc để bạn nghỉ ngơi, nhưng nếu bạn nói muốn đi buổi sáng cậu ấy sẽ không hai lời mà đi cùng bạn.
Đến lúc này Thẩm Du Ninh cũng hiểu ban đầu Đường Nặc đắn đo vì điều gì.
Lời mời kia không phù hợp với tình cảnh ban đầu, Đường Nặc cho rằng Thẩm Du Ninh nói đi cùng cậu là vì cậu, nhưng sau khi xác định đối phương là cần sự giúp đỡ của mình, cậu đã nhanh chóng đồng ý.
Rõ ràng nên là người được che chở nhưng lúc nào cũng nghĩ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-hoang-hon/278360/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.