Vì mọi người buổi tối mới đến đông đủ nên buổi trưa chỉ theo thường lệ đơn giản dùng bữa. Hứa Thiêm Nghị cúi đầu uống canh hoành thánh, nhưng lỗ tai vẫn luôn vểnh lên - trên bàn ăn, từ thời sự chính trị bàn đến chuyện gia đình, luôn không thể thiếu được tiết mục so bè con cái. Đến cuối cùng nghe thấy Vu Mẫn nói đến việc cậu đạt hạng nhất trong kỳ thi, giống như một giấc mơ trở thành hiện thực, tim đập loạn nhịp.
Vu Hiểu Đào rất nể mặt mũi mà khiển trách Vu Tử Thâm đôi câu: "Nhìn Tiểu Nghị xem, học giỏi như vậy, không khiến mẹ cần lo lắng!" Theo đó, khóe miệng của người được khen cũng hơi cong lên hãnh diện, đắc ý, tự hào cùng rất nhiều cảm xúc hòa quyện vào nhau.
"Haiz, lần này được hạng nhất là do may mắn, thi nữa liền thi không nổi đâu." Vu Mẫn mỉm cười đắc ý nói: "Tử Thâm nhà bọn chị cao với đẹp trai, thể dục còn giỏi như thế, này mới là đức trí thể vẹn toàn, phát triển toàn diện! Hứa Thiêm Nghị làm sao mà so được?"
Khen cái này cũng không ổn lắm, nên Dư Tiểu Đào quay qua khen Hứa Thiên Bảo, nói nó còn bé lại tự tin còn hát hay, tương lai nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn.
Điều này được rất nhiều người phụ họa. Được nói ra điều trong tâm, Vu Mẫn vui vẻ mỉm cười.
Khóe miệng Hứa Thiêm Nghị lại kéo về trạng thái ban đầu, miếng hoành thánh trong miệng bắt đầu trở nên chua chát.
Sau bữa tối, máy sưởi trong sảnh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-ha-chi-chieu/3494716/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.