Chương trước
Chương sau
Tỉnh giấc là chào đón ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông.

Ở nhà không có ai, Hứa Kiến Phong đến nhà máy làm việc, nhà trẻ còn chưa bắt đầu kỳ nghỉ đông, Vu Mẫn cũng đưa Hứa Thiên Bảo đi học.

Hứa Thiêm Nghị hâm nóng bánh bao, lấy hai hộp sữa, gấp bài tập về nhà đi tìm Hạ Chi Chiêu.

Hạ Chi Chiêu sống ở tầng đối diện, giống như Hứa Thiêm Nghị, anh không sinh ra ở Đại Lục. Hứa Thiêm Nghị 5 tuổi theo mẹ kết hôn vào nhà này, lúc đó chỉ có bà nội của Hạ Chi Chiêu sống ở bên kia đường. Một năm sau, Hạ Chi Chiêu và mẹ anh cũng chuyển đến.

Ba năm trước, bà nội qua đời nên hai mẹ con sống ở đây.

"Hạ Chi Chiêu!" Hứa Thiêm Nghị cắn bánh bao, đứng trước cửa, tiếng gọi rất vang: "Tôi tôi rồi, mở cửa!"

Theo kinh nghiệm, lúc này Giang Liên Thanh hẳn là đã đi làm rồi.

Ba giây sau, cánh cửa mở ra. Ngoài cửa phòng trộm có một cửa lưới chống muỗi, Giang Liên Thanh mở cửa lưới xanh ra, tò mò nhìn cậu: "Ồ, Tiểu Nghị, cháu đến sớm thế."

Hứa Thiêm Nghị bỗng nhiên mặt đỏ như tôm luộc, lúng túng chen vào phòng. Người mà cậu tìm, Hạ Chi Chiêu, đang ngồi ở bàn, đôi mắt ngái ngủ, mái tóc rối bù như đống rơm, nước rửa trên má còn chưa khô, đang gặm một miếng bánh quy. Hứa Thiêm Nghị cảm giác được một giây tiếp theo anh sẽ bị nghẹn chết nên liền đưa sữa mang theo cho anh.

Giang Liên Thanh đứng trước gương, thắt khăn quàng cổ, nói với người phía sau: "Tiểu Nghị, trong tủ lạnh có sữa chua, ngăn kéo nhỏ trên bàn cà phê cũng có sôcôla, cháu nhớ ăn cùng Hạ Chi Chiêu nhé."

"Vâng ạ." Hứa Thiêm Nghị vui vẻ đồng ý. Cậu rất thích nói chuyện với Giang Liên Thanh.

"Vui quá nhỉ, lại được nghỉ. Trong tủ có đồ ăn vặt. Nhớ lấy nhé." Giang Liên Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, sắc mặt nhất thời tái nhợt. "Trời ạ..." vội khoác áo khoác lên, vừa ra đến cửa liền quay người lao vào phòng khách, cầm lọ nước hoa chưa đậy nắp trên bàn xịt hai lần rồi lao nhanh ra ngoài: "Bái bai – hai đứa ở nhà nhớ giữ an toàn nhé."

"Tạm biệt dì Giang!" "Tạm biệt mẹ."

Giang Liên Thanh đạp xe đi làm, để hai người nhàn rỗi ở nhà.

Nhà của Hạ Chi Chiêu cũng có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng vì chỉ có hai người ở nên đồ đạc cũng ít đi rất nhiều. Trên bàn cà phê có một cái bể cá thủy tinh hình vuông, đã lâu không thấy, ba con cá vàng xinh đẹp mập mạp lại béo lên, hai cái đuôi đạp như quạt, đuôi lấp lánh như lửa.

Người nuôi cá vàng ăn sáng xong đi tôi, từ trong ngăn kéo lấy ra một gói thức ăn cho cá.

Hứa Thiêm Nghị xung phong nói: "Tôi cho cá ăn!"

Cậu nóng lòng cầm lấy chiếc túi, dùng chút sức xé nó ra, nắm góc túi đổ xuống - không ngờ túi quá mềm, miệng há to, hạt thức ăn lập tức tràn ra ngoài...bao phủ gần hết mặt nước.

Hứa Thiêm Nghị hoảng sợ duỗi thẳng cái túi. Giống như lúc ở nhà gặp chuyện, cậu theo phản xạ nhìn mặt Hạ Chi Chiêu: "Tôi đổ nhiều quá."

Hạ Chi Chiêu gật đầu đồng tình với câu nói này, sau đó lấy lưới đánh cá từ trong ngăn kéo ra: "Không sao đâu, tôi sẽ vớt ra."

Bây giờ đến lượt kẻ chủ mưu đứng ngoài quan sát. Hạ Chi Chiêu bình tĩnh nhặt thức ăn cho cá đã ướt đẫm, cẩn thận vớt ra rồi ném vào thùng rác.

Cho cá ăn xong, hai người bước vào phòng sau.

Hạ Chi Chiêu có một căn phòng hoàn chỉnh của riêng mình, có một chiếc bàn rộng rãi hướng ra cửa sổ ánh nắng rực rỡ. Hứa Thiêm Nghị theo thói quen kéo chiếc ghế nhỏ đặc biệt của mình ra, hai người ngồi cùng một chỗ.

Trước lúc làm bài tập, luôn có một số nghi thức cơ bản. Hạ Chi Chiêu lấy chiếc bút chì cùn trong hộp bút ra, cầm chiếc gọt bút lên và bắt đầu gọt đầu cẩn thận vào thùng rác. Hoàn toàn trái ngược với tính cách dễ gấp gáp của Hứa Thiêm Nghị, anh luôn làm mọi việc một cách chậm rãi và nghiêm túc cũng sẽ chỉ dừng lại khi đã hài lòng.

Hứa Thiêm Nghị nhìn thấy anh mài bút, lập tức tự tin đưa bút của mình ra: "Gọt cho tôi cái này đi."

Gọt một là gọt, gọt hai cái cũng là gọt, Hạ Chi Chiêu nhận lấy, cẩn thận gọt ra một chiếc đầu bút xinh đẹp, cuối cùng không còn việc gì làm ngoài làm bài tập về nhà.

Sau nhiều lần quyết định, Hứa Thiêm Nghị quyết định trước tiên sẽ viết nhật ký hàng tuần cho môn ngữ văn. Cậu mở cuốn sổ bố cục bốn ô ra, điền ngày tháng và thời tiết, không chút do dự viết: "Cuộc sống nghỉ đông tuyệt vời đã bắt đầu. Dù đây là một ngày nghỉ nhưng mẹ tôi đã nghiêm túc nói với tôi rằng những ngày nghỉ không phải để nghỉ ngơi, đây là thời điểm thích hợp để vươn lên, tôi nghĩ mẹ nói đúng..."

Mẹ, mẹ.

Hứa Thiêm Nghị viết rất chậm, nhớ tôi Vu Mẫn ngày hôm qua nói: "Lần sau Hạ Chi Chiêu nhất định lại đứng nhất." Điều này mang đến cho cậu thống khổ rất mâu thuẫn – cậu không khỏi cảm thấy ghen tị với Hạ Chi Chiêu, nhưng bạn bè không nên có những cảm xúc như vậy.



Mặt dây chuyền thiên thần nhỏ cậu nhận được ngày hôm qua vẫn đang nằm lặng lẽ trong hộp bút sắt. Hứa Thiêm Nghị trân quý bất đắc dĩ sờ lên, lại sờ một lần, cân nhắc ưu nhược, cuối cùng hạ quyết tâm.

"Hạ Chi Chiêu." Cậu nói: "Tôi hỏi cậu một vấn đề."

Hạ Chi Chiêu ngơ ngác ngẩng lên từ bài tập về nhà.

"Ừ, cậu... làm sao khi thi không bất cẩn?" Hứa Thiêm Nghị nghiến răng nghiến lợi, lòng khao khát kiến thức đã lấn át nỗi xấu hổ?

Cậu lại bổ sung thêm: "Nếu cậu chịu nói cho tôi biết, anh sẽ tặng cậu mặt dây chuyền thiên thần nhỏ."

Hạ Chi Chiêu suy nghĩ một chút, trả lời mạch lạc: "Nếu thường xuyên làm sai câu hỏi, có thể viết dàn ý; nếu mắc lỗi, hãy viết nháp thêm."

Thì ra là thế.

Hứa Thiêm Nghị cảm thấy có lý, nhưng quá đơn giản, vì vậy trong lòng cậu cảm thấy mình bị lừa.

Nhưng nói dễ khó làm, cậu khó khăn đưa mặt dây chuyền thiên thần của mình ra: "Ồ, cảm ơn. Cái này cho cậu."

Hạ Chi Chiêu nhận lấy, nhìn xem nói: "Cậu có thể giữ lại, cô Khúc đưa cái này cho cậu."

Mặt dây chuyền nhẹ nhàng rơi trở lại hộp bút chì dọc theo bàn tay. "Lạch cạch".

Hạ Chi Chiêu cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc tính toán mấy bài toán, nhưng Hứa Thiêm Nghị không tiếp tục viết nhật ký vươn lên trong kỳ nghỉ của mình nữa.

Cậu nhất quyết muốn tặng mặt dây chuyền thiên thần nhỏ vì cảm thấy đã có cách tốt để khắc phục bất cẩn, Hạ Chi Chiêu sẽ không sẵn lòng nói với cậu vô điều kiện. Không cần đánh đổi gì khác, vì ngoài mặt dây chuyền này ra, không còn món quà cảm ơn nào thích hợp hơn.

Tuy nhiên, sự thật là Hạ Chi Chiêu biết mà không nói, không nhận quà tạ lễ này.

Hứa Thiêm Nghị xấu hổ, lại một lần nữa cảm thấy mình là một keo kiệt, trong khi bạn mình Hạ Chi Chiêu lại là một người rộng lượng.

Ngoài cửa sổ một vùng hoang vắng, ngay cả bầu trời cũng mang màu của cái lạnh. Năm mới đến gần, cửa khu nhà cũng được dán mấy câu đối xuân còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ. Mấy bà cụ dời ghế ngồi xung quanh đó nói chuyện, trong không gian rộng rãi phía sau trẻ con rượt đuổi vui đùa, tiếng cười cười từ dưới lầu tuôn ra như nước.

Hứa Thiêm Nghị không còn nhớ được lần cuối cùng cậu chơi đùa ở sân khu nhà là khi nào. Thay đổi này đến đột ngột, nhưng một ngày nọ, cậu phát hiện mình phải làm bài tập, không có thời gian đi chơi, cũng mất hứng thú chạy quanh khu nhà và thích xem TV hơn. Vì vậy, nơi cậu và Hạ Chi Chiêu gặp nhau đã thay đổi từ sân chung khu nhà thành phòng khách của nhà Hạ Chi Chiêu.

Mặc dù vậy, cậu vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu gặp Hạ Chi Chiêu.

Lúc ấy đương chuyển mùa vào thu, Hứa Thiêm Nghị đang trải qua một khoảng thời gian tương đối đẹp đẽ và khó quên trong cuộc đời - một năm rưỡi trước, mẹ cậu kiên quyết ly hôn, cậu thoát khỏi người cha ruột nghiện rượu và bạo lực. Một năm trước, Vu Mẫn gặp Hứa Kiến Phong, người cũng đã ly hôn nhưng chưa có con, cả hai nhanh chóng quyết định kết hôn.

Tái hôn rất hiếm ở thời đại ấy, vì sợ người khác nghị luận nên vội vàng đổi cái tên "Hứa Thiêm Nghị" trước khi chuyển vào khu nhà. Sau đó, Vu Mẫn và Hứa Thiêm Nghị chuyển đến sống với tư cách là vợ con của Hứa Kiến Phong.

Hứa Kiến Phong là người đàn ông truyền thống, trung thực, đôi khi kiêu ngạo, nhưng ông thực sự rất tốt với Hứa Thiêm Nghị, khi họ mới sống cùng nhau, ông còn mua cho cậu một vài đồ chơi, gia đình ba người thỉnh thoảng đi đến công viên nông thôn, Hứa Thiêm Nghị có thể chơi trên tấm bạt lò xo đệm hơi giống như lâu đài và ô tô đụng.

Sáu tháng tiếp theo, Vu Mẫn có thai nên cô nghỉ việc ở nhà chăm sóc cái thai, hàng ngày đợi đón Hứa Thiêm Nghị từ trường mẫu giáo.

Mặc dù Hứa Thiêm Nghị chưa bao giờ nói ra, nhưng cậu vẫn rất mong đợi sự ra đời của đứa em trai hay em gái này, điều này sẽ khiến gia đình trở nên ổn định và gần gũi hơn.

Điều lo lắng duy nhất của cậu là đã chuyển đến khu nhà này gần một năm, nhưng cậu lại đang ở độ tuổi chẳng có ai chơi cùng. Có hai nam nhóc tiểu học hơn cậu ba tuổi và ba cô bé mẫu giáo nhỏ hơn cậu một tuổi, không có bạn bè cùng tuổi nào để bầu bạn.

Lúc này, cậu cuối cùng cũng biết được tin vui từ Vu Mẫn - con gái và cháu trai của bà nội Ngô Hoán Thu ở tòa nhà đối diện sắp chuyển đến đây. Cậu bé cũng bằng tuổi cậu.

Hứa Thiêm Nghị yên lặng chờ mong, lại vừa quay người liền bị cảm cúm. Tình trạng ngày càng trầm trọng, từ ho đơn giản biến thành viêm phổi, cậu bệnh nặng một trận, mu bàn tay toàn là vết kim tiêm, nằm viện cả tuần.

Đến lúc được ân xá ra ngoài chơi thì mùa thu đã chính thức chuyển tới. Cậu bé cũng đã chuyển đến từ lâu.

Hứa Thiêm Nghị muốn kết bạn, nhưng lại xấu hổ không dám trực tiếp gõ cửa, nên thỉnh thoảng đứng ở cửa sổ hẹp trong bếp quan sát. Sáng sớm hôm đó, Vu Mẫn ra ngoài mua đồ, để lại cậu, người vừa mới khỏi bệnh ở nhà. Hứa Thiêm Nghị cô độc nhìn qua cửa kính, phát hiện ngoài sân chung, ngoài hai học sinh tiểu học ra, còn có một nam sinh thấp bé đang đứng bên cạnh.



Có lẽ chính là người này. Hứa Thiêm Nghị cảm thấy vui mừng, sau đó lại là buồn bã. Cậu hồi phục quá muộn, dường như người ta đã tìm được bạn chơi rồi.

Trước khi cậu hoàn toàn thất vọng, cậu nhìn thấy một học sinh tiểu học cầm một quả bóng, đưa tay đẩy mạnh cậu nhóc mới. Cậu nhóc không đứng vững, lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất.

Được rồi, chuyện xấu xa lại xảy ra rồi.

Hứa Thiêm Nghị chính nghĩa lập tức mở cửa nhảy ra ngoài.

Một người trong số họ nói: "Bọn tao không muốn chơi với mày, bà mày nói không tính."

"Nghe nói mày không có bố?" Một người khác vui vẻ hỏi: "Sao thế? Có phải bó trốn với phụ nữ khác không?"

Hứa Thiêm Nghị nghe vậy cho rằng có bằng chứng xác đáng bọn họ lại bắt nạt người khác. Chính loại tin đồn lúc rảnh rỗi này lưu truyền giữa mấy người trong khu nhà, vì vậy Vu Mẫn và Hứa Kiến Phong trước khi chuyển đến đều cảm thấy sợ hãi. Họ muốn đổi tên cậu, bắt cậu đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài.

Để mọi người nghĩ rằng cậu là con ruột của Vu Mẫn và Hứa Kiến Phong.

"Dừng tay!" Hứa Thiêm Nghị hét lên, đồng cảm tức giận: "Có bố hay không có liên quan gì đến chúng mày?"

Mọi người theo tiếng động nhìn theo, giữa cái bay đá chạy, có một người tức giận tròn mắt, vừa đi vừa xắn tay áo.

Hai đứa trẻ lập tức căng thẳng: "Con rồng đất biết đi tới rồi!"

Mật danh "Rồng đất biết đi" xuất phát từ một cuộc xung đột khi Hứa Thiêm Nghị phát hiện ra hai cậu bé bắt nạt ba cô bé trong khu nhà. CHúng nó cướp mấy cái thìa dùng trò chơi, chơi bi thủy tinh như chơi gôn, lấy đi nhựa dẻo, cầu lông, gấp giấy origami.

Như người ta vẫn nói, khi thượng đế đóng một cánh cửa, Ngài sẽ để lại cửa sổ cho bạn.

Nếu muốn nhắc đến thế mạnh, vậy kỹ năng mà Hứa Thiêm Nghị dẫn đầu là đánh nhau. Tuy chưa từng qua học tập hay đào tạo chính quy nhưng cậu cực kỳ có năng khiếu, đánh nhau rất có chiêu thức, chiêu thức cùng khí chất toàn là ông trời ban, là bất khả chiến bại trong nhóm mẫu giáo còn vững vàng đánh bại các nhóm lớp ba trở xuống.

Hứa Thiêm Nghị một trận thành danh, nhưng tất nhiên cậu cũng gặp rắc rối, Vu Mẫn kéo tai cậu, đi từ nhà này sang nhà khác để xin lỗi, sau này cũng bị cấm đánh nhau. Nhưng cậu không hề hối hận, cho rằng mình không làm gì sai.

Lúc này, trong ánh mắt sợ hãi của hai học sinh tiểu học, Hứa Thiêm Nghị ý thức được, tiếp theo nên dữ dằn một chút.

Nếu là năm năm, mười năm sau cậu càng có kinh nghiệm, có thể nắm bắt được mức độ, nhưng dù sao lúc này cậu cũng chỉ mới năm tuổi.

Dù lòng dũng cảm đến từ bản thân, nhưng mọi trải nghiệm chiến đấu và cãi nhau đều đến từ những bộ phim chiến trên TV.

Vì thế giây tiếp theo, cậu tức giận mở to mắt, hét lớn: "Tôi giết cậu!"

Mọi thứ trở nên im lặng.

Từ "giết" mang vết mực đậm, là gánh nặng không thể chịu nổi trong cuộc đời của học sinh tiểu học. hai nhóc tiểu học nhìn nhau bối rối, hoảng loạn. Lần trước là đánh đến nát xương, lần này nó sẽ giết người sao?

Không ai nói gì, chúng hiểu ngầm rúc vào nhau như chim cút, giây tiếp theo chạy về tòa nhà.

Hứa Thiêm Nghị nhìn bọn chúng rời đi, cổ họng đau rát nhưng lại cảm thấy rất tự hào. Cậu quay người lại như một con công cao quý, nhìn người đối diện từ trên xuống dưới. Nhóc ấy trông khá đẹp, thấp hơn cậu một chút nhưng trên khuôn mặt lại không có chút cảm xúc nào. Đây có thể là dấu hiệu của người hơi đần, chỉ số thông minh không cao. Nhưng không sao cả, họ là bạn, miễn là có thể chơi cùng nhau.

Hứa Thiêm Nghị đang muốn nói gì đó, nhưng ngay vào lúc này, nhóc kia lên tiếng: "Oa, tiếng cậu thật vang."

Hứa Thiêm Nghị trong chốc lát không muốn làm quen nữa, chẳng lẽ cậu ta thật sự ngu sao. Cậu mím môi định quay người rời đi, lại không cam tâm mà quay lại, nhận ra Hạ Chi Chiêu vẫn đang nhìn mình, cậu miễn cưỡng hỏi: "Cậu tên gì?"

"Hạ Chi Chiêu."

"Ồ, tôi tên Hứa Thiêm Nghị."

Người kia gật đầu.

Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên bọn họ có lúc gặp nhau ở thế giới này. Sau đó cố sự như thế mà khởi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.