Edit: Núi Nhỏ Bán Manh
Beta: Jen
—
“Đây là của tôi đưa cho chị gái, dù dì có là mẹ cũng không thể ép con mình làm điều mà nó không muốn!”
Lời lẽ Yến Khâm chính đáng.
Vì mẹ đã nói với cậu rằng, mỗi đứa trẻ đều có quyền lựa chọn thứ mình thích, từ chối thứ bản thân ghét.
Nói chung, mỗi đứa trẻ đều có suy nghĩ của riêng mình.
Ba mẹ không nên ép con làm những gì con mình không thích, bắt nó phải theo dáng vẻ mình mong muốn mà hãy hướng dẫn con một cách chính xác để con phát triển một cách hợp lý.
Bị một đứa bé ba bốn tuổi nói như vậy, cô ta vô cùng xấu hổ không nhịn được.
Việc này khiến cô ta càng muốn ép bé gái trả lại sô cô la kia.
“Tao quan tâm đến con gái của tao? Liên quan con mẹ gì đến hùng hài tử* nhà mày, mày còn không đi đừng trách tao không khách sáo.”
(Hùng Hài Tử*: thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ) )
Người phụ nữ đi tới chỗ Yến Khâm, làm động tác giơ tay lên muốn dạy dỗ nhóc.
Lúc này, cô bé được kêu là Âm Âm đã gọi người phụ nữ là “Mẹ”.
Giọng nói nhỏ nhẹ, “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con trả lại đồ cho em ấy.”
Cô bé kéo bàn tay nhỏ bé của Yến Khâm qua, nhét sô cô la vào, đôi mắt hơi đỏ nhẫn nhịn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-benh-la-em/3317762/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.