Chương trước
Chương sau
“Bắt cóc?” Giọng nói Tần Tang khàn khàn mang theo nghi hoặc, hai tai làm như không thể tin được.
Lão quản gia gật đầu, ngữ khí đau đớn kịch liệt: “Còn nhỏ như vậy lại xảy ra việc này, đại thiếu gia… cậu ấy..."
Chú Trần nghẹn ngào, nói còn chưa dứt lời.
Tần Tang có chút thất thó, luống cuống tay chân cầm khăn giấy đưa cho ông, miệng lưỡi trúc trắc an ủi nói: “bác Trần đừng quá thương tâm.”
Thật ra lúc đầu Tần Tang đã đưa ra rất nhiều phỏng đoán về việc của Yến Cẩm Ngôn.
Nhưng cô cũng không trực tiếp dò hỏi, mỗi lần muốn mở miệng lại sợ động chạm đến Yến Cẩm Ngôn, nên lời nói chưa ra khỏi miệng thì đã nuốt xuống.
Tần Tang có rất nhiều giả thuyết, nhưng lại không nghĩ đến, Yến Cẩm Ngôn vậy mà lại bị bắt cóc.
Anh lớn hơn cô hai tuổi, tuổi không lớn đáng lẽ phải được che chở cẩn thận mới đúng.
Kết quả cuộc sống này quá khắc nghiệt độc ác, chuyện như vậy mà đổ xuống trên người anh.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, lòng của cô như thắt lại.
Quản gia thấy sắc mặt cô không tốt lắm, điều chỉnh một chút cảm xúc của mình, an ủi Tần Tang ngược lại: “Không có việc gì, đều đã qua cả rồi.”
“So với tưởng tượng của chúng ta, đại thiếu gia cậu ấy còn kiên cường hơn gấp trăm lần."
Tần Tang gật đầu, ánh mắt dừng ở giường bệnh bên kia.
Cô không chờ Yến Cẩm Ngôn tỉnh lại, không lâu sau màn đêm buông xuống, cô cầm ô rời khỏi bệnh viện.
Tần Tang chạy xe trở về hẻm Minh Nguyệt
Về đến nhà, bà ngoại nói cho cô là Tô Diệp đã gọi điện thoại tới tìm cô, bảo Tần Tang lúc về nhà thì gọi lại cho anh ta.
“Con biết rồi.” Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt, không có gì phập phồng.
Ban đầu Tưởng Mạn còn muốn hỏi cô tình huống Yến Cẩm Ngôn như thế nào rồi, thấy Tần Tang không có tinh thần, nên bà đi tắm rửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tần Tang, cô ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cạnh bàn kế bên.
Nhớ tới những lời bác Trần vừa nói lúc nãy, Tần Tang cảm thấy, hôm nay Yến Cẩm Ngôn đã bị mấy tên Trần Tú dọa đến không nhẹ.
Có lẽ anh rất chán ghét hành vi bạo lực, bởi vì bản thân đã từng trải qua, cho nên gặp tình huống như vậy sẽ phát bệnh.
Loại bệnh tâm lý kiểu này khiến người bệnh để lại di chứng ám ảnh, bác sĩ cũng không có cách nào trị tận gốc bệnh, chỉ có thể khiến Yến Cẩm Ngôn bình tĩnh trước, giúp anh ngủ một giấc.
Tần Tang nghĩ, bắt đầu từ ngày mai, cô phải nuôi dưỡng thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Sau này, cô sẽ cùng với Yến Cẩm Ngôn đi học chung.
Tuyệt đối không để xảy ra chuyện như hôm nay nữa.

Sáng sớm ánh rạng đông xuyên phá trời cao, xuyên thẳng qua tán cây cổ thụ chiếu xuống đất.
Gió nổi lên,Yến Cẩm Ngôn mở cửa sổ xe ra.
Anh mới ra viện, chạy về nhà đổi quần áo, chuẩn bị đi tới trường học.
Dọc đường đi bác Trần tận tình khuyên bảo, ngóng trông anh có thể yên ổn ở nhà nghỉ ngơi một ngày, bên trường học ông sẽ gọi điện thoại qua xin nghỉ.
Nhưng tính tình Yến Cẩm Ngôn cố chấp, dù thế nào cũng không thể xoay chuyển được ý của anh.
Chuyện này anh không cho bác Trần nói cho ông nội Yến chỉ vì muốn được yên ổn.
Yến Cẩm Ngôn sợ vị Lão gia tử nhà mình sau khi nghe tin anh phát bệnh xong, chắc chắn sẽ trèo đèo lội suối đến trấn Lâm Xuyên ân cần hỏi han anh.
Việc này không có gì phải lo lắng, tốt nhất không nói thì hơn.
Chú Trần không lay chuyển được ý anh, đành giấu việc này đi.
Điều kiện là Yến Cẩm Ngôn phải đáp ứng yêu cầu của ông, về sau phải đi học cùng Tần Tang, nếu không thì ông sẽ tự mình lái xe đón đưa.
Hai lựa chọn, anh không suy nghĩ lập tức chọn vế đầu đi cùng Tần Tang.
Anh không muốn gây phiền toái cho chú Trần, càng không muốn trở thành trung tâm, là học sinh duy nhất ở trường cần xe đón đưa đi học.
Xe tới đầu hẻm, Yến Cẩm Ngôn thu lại tinh thần.
Trên đường về nhà, Yến Cẩm Ngôn vẫn luôn suy nghĩ, Tần Tang hẳn là sẽ không cùng anh đi học.
Con nhóc kia rất thích ngủ nướng, lại ham chơi nên chắc sẽ không tiêu phí thời gian trên người anh.
Cho nên Yến Cẩm Ngôn đối với đề nghị của chú Trần không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Xe lăn tiến vào trong ngõ nhỏ, Yến Cẩm Ngôn hạ mi mắt có chút thất thần.
Rất nhanh đã về đến nhà, anh lơ đãng nâng mi mắt một chút.
Ánh mắt nhàn nhạt liếc một cái đã thấy Tần Tang đang ngồi xổm trước cửa nhà, trong mắt anh xẹt qua một tia sáng.
Yến Cẩm Ngôn hơi ngạc nhiên.
Xe lăn dừng bước, anh nhìn thiếu nữ cách đó không xa.
Cô không biết nhặt nhánh cây từ chỗ nào, cầm nó đùa nghịch với đám kiến đang bò dưới đất.
Dáng vẻ hết sức chuyên chú, thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Yến Cẩm Ngôn nhịn không được ánh mắt có chút mềm mại, cho đến khi nghe thấy sau lưng truyền tiếng bước chân của quản gia, anh mới dùng sức ho khan một tiếng, khiến cho Tần Tang chú ý.
Cô đùa với đám kiến cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không nghe thấy tiếng xe lăn
Nhưng mà tiếng ho khan cô nghe thấy được, ngẩng đầu hướng chỗ âm thanh vừa phát ra, lúc này mới thấy Yến Cẩm Ngôn cách đó không xa.
“Anh trai Ngôn!” Vẻ mặt Tần Tang kinh hỉ, cầm nhánh cây đột ngột đứng lên.
Kết quả không biết có phải bởi vì ngồi xổm lâu quá hay không, chân đã tê rần, đi phía trước nửa bước chút nữa thì đã ngã.
Yến Cẩm Ngôn nhìn cô đứng lên, tâm tình cũng lung lay theo một chút, có chút dị thường.
Cũng may giây tiếp theo Tần Tang đứng vững vàng.
Cô đeo cặp sách ở trên vai, đi đến trước mặt Yến Cẩm Ngôn, chú Trần vừa lúc cũng theo đi lên.
Thấy Tần Tang, chú Trần mặt đầy ý cười: “Tang Tang, về sau làm phiền cháu vậy".
“Không thành vấn đề!”
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài sảng khoái mà đồng ý.
Yến Cẩm Ngôn rũ mắt, trực tiếp lướt qua Tần Tang, di chuyển xe lăn đi vào trong viện.
Anh gấp gáp trờ về từ bệnh viện để lấy một quyển tài liệu, đồng thời thuận tiện đổi quần áo/
Chờ Yến Cẩm Ngôn chuẩn bị xong xuôi từ trong viện đi ra, Tần Tang đang đứng trước cửa nói chuyện cùng Lục Tranh.
Về Lục Tranh, Yến Cẩm Ngôn không biết nhiều lắm.
Chỉ biết cậu ấy cũng ở hẻm Minh Nguyệt, xem như là nam sinh từ nhỏ lớn lên cùng Tần Tang.
Không nhận ra Lục Tranh và Tần Tang quan hệ rất tốt, nhưng mà lại không phải dạng thanh mai trúc mã có quan hệ mờ ám, chắc là do tuổi tác.
Bởi vì Tần Tang lớn hơn Lục Tranh một chút, cho nên hai người bọn họ nhìn qua không hề giống một cặp đôi, chỉ cho người ta cảm giác giống như chị em.
Lục Tranh đang ngồi trên xe đạp, thấy Yến Cẩm Ngôn ra, cậu ấy kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Tang, đi trước một bước.
Trước kia Tần Tang cũng chạy xe đạp đi học, nhưng hiện tại bởi vì liên quan đến Yến Cẩm Ngôn, cô quyết định đi bộ.

Sau khi Lục Tranh rời đi, Tần Tang xoay người nhìn về phía thiếu niên trên xe lăn, nhấp môi cười.
Giọng nói giòn ngọt ngào chạy vào trong tai anh: “Chúng ta cũng đi thôi, nếu không sẽ đến trễ mất.”
Dứt lời, Tần Tang trực tiếp cởi cặp trên vai xuống, ném vào lòng của Yến Cẩm Ngôn:"Anh cầm cặp đi"
Rồi bản thân vòng ra phía sau thiếu niên phía, đẩy xe lăn theo dọc ngõ nhỏ đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Tần Tang không cho Yến Cẩm Ngôn cơ hội mở miệng.
Vừa đúng lúc,Yến Cẩm Ngôn cũng không biết nên nói cái gì.
Chắc hẳn anh là nam sinh đầu tiên của trung học Lâm Xuyên được nữ sinh bảo vệ rồi đưa đi học?
Loại chuyện này nếu mà xảy ra trên người nam sinh thì chắc chắn ít nhiều cũng tổn thương đến lòng tự trọng.
Cho nên Yến Cẩm Ngôn muốn từ chối việc đi học cùng với Tần Tang.
Chẳng qua anh biết rõ tình trạng hiện giờ của bản thân, cũng biết rõ sự lo lắng của Tần Tang và quản gia của mình, cho nên… cái gì anh cũng không nói, yên lặng nhìn về phía trước
Dọc theo đường đi vô cùng yên lặng, người luôn luôn ồn ào như Tần Tang khó có khi trầm mặc như vậy.
Yên tĩnh một lúc lâu, Yến Cẩm Ngôn muốn ngẩng đầu quay về phía sau, muốn nhìn mặt của cô, tại sao hôm nay lại yên lặng đến vậy.
Khi trong đầu Yến Cẩm Ngôn rối rắm xem có nên quay đầu lại không, hai người đã đi qua cây hòe, ánh nắng xuyên qua tầng mây, sự dịu dàng của ánh nắng bao phủ cơ thể.
Sau lưng truyền đến giọng nói của Tần Tang mang chút ý cười: “Anh trai Ngôn, anh xem, sau cơn mưa trời lại sáng.”
Thiếu niên khẽ “ừm” một tiếng, mơ hồ cảm thầy Tần Tang có ý khác.
Nhưng mà Tần Tang không nói, anh cũng không tính hỏi.
Qua lúc lâu, khi Yến Cẩm Ngôn cho rằng Tần Tang sẽ không mở miệng nói nữa thì giọng nói thiếu nữ lại nhàn nhạt vang lên: “Vì sao bọn Trần Tú lại tìm anh gây phiền toái vậy?”
Một lúc lâu sau, Yến Cẩm Ngôn mới phản ứng lại, cũng không nhớ tới người cô đang nói “Trần Tú” là đó là ai.
Tần Tang cũng ý thức được, bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, vậy để em bớt chút thời gian đi tìm bọn Trần Tú hỏi rõ."
Tính tình Yến Cẩm Ngôn ít nói trầm lặng như thế, vừa mới khai giảng không bao lâu sao có thể quen biết hay tiếp xúc với đám người Trần Tú đã tốt nghiệp chứ?
Cho nên tên Trần Tú, chắc là vì người nào đó nên mới đi tìm tới Yến Cẩm Ngôn?
Nghĩ đến đây, Tần Tang lại hỏi Yến Cẩm Ngôn một câu: “Anh ở trường có phải đã đắc tội với ai không?"
Với Yến Cẩm Ngôn mà nói, vấn đề này như cũ, vẫn có chút không thể hiểu được.
Nhưng mà anh vẫn là nghiêm túc tự hỏi một chút mới trả lời Tần Tang: “Chắc là không có.”
Anh không phải loại người thích chạy đông chạy tây gây chuyện.
“Được rồi.” Tần Tang từ bỏ, cô chuẩn bị cúp học tiết thể dục buổi chiều, định bụng tìm Trần Tú hỏi chuyện một chút, bảo hắn ta nói rõ sự việc là như thế nào.

Buổi chiều, tiết đầu tiên là thể dục.
Trừ Yến Cẩm Ngôn, những người khác trong lớp đều đi xuống sân thể dục tập hợp.
Trong phòng học an tĩnh.
Yến Cẩm Ngôn học xong vật lý, lúc này đôi mắt có chút nhức mỏi, anh ngừng lại, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, sau đó di chuyển xe lăn đi ra khỏi cửa phòng học.
Anh đi toilet, sử dụng thiết bị dùng cho người tàn tật vừa mới lắp ở trường.
Đây là kiệt tác của lão gia tử, vì không thể để bác Trần theo anh tới trường học, nên Yến lão gia tử sau lưng anh làm vài chuyện, giúp sinh hoạt của anh trở nên dễ dàng hơn.
Lúc đó Yến Cẩm Ngôn nhìn thấy rõ, ghi nhớ kĩ hành động của ông.
Từ toilet ra ngoài, Yến Cẩm Ngôn gặp lại nữ sinh đã cản đường anh.
Hình như tên là Triệu Nghiên?
Lúc ấy anh đang chuẩn bị về phòng học, mà nữ sinh kia một mình từ hành lang bên kia đi lại đây.
Yến Cẩm Ngôn vốn không chú ý tới cô ta, là Triệu Nghiên hô tên của anh.
Thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô ta.
Ngay sau đó, nữ sinh chạy chậm tới trước mặt anh, hô hấp nhanh, cô ta cũng không quanh co lòng vòng: “Nghe nói cậu bị Trần Tú dọa đến vào bệnh viện?”
“Không có việc gì chứ?”
Yến Cẩm Ngôn nhìn cô ta, sự việc ngày đó hiện rõ.
Hơi suy tư, anh đã biết xảy ra chuyện gì ——
Cái người tên Trần Tú kia, chính là người ngày hôm qua ở ngõ nhỏ dồn anh vào được xưng là đại ca?
Cho nên, chuyện ngày hôm qua có liên quan tới Triệu Nghiên.
Biết rõ đáp án, ánh mắt Yến Cẩm Ngôn nhìn cô ta lại hạ xuống vài độ.
Gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, không nói câu nào.
Triệu Nghiên cho rằng anh thật sự bị dọa không nhẹ, không nhịn cười được lên tiếng, đắc ý nói: “Vốn dĩ chỉ là việc uống trà sữa nhỏ bé, hà tất gì biến nó thành như thế này chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.