Chương trước
Chương sau
"Không nghĩ tới cháo cũng lại ngon như vậy. Hừm Tông ca, huynh có nấu được cháo hải sản không vậy?"

"Làm ra hẳn là không quá khó."

"Bánh cuốn thì sao... Tông ca, nếu không huynh cũng học một tay đi?"

"Được."

"Món cánh gà cũng không tồi, đáng tiếc là họ không cho cay."

"Vậy ta sẽ thử ướp chân gà ngâm ớt nhé."

"Thật ạ?"

"Lần tới làm xong sẽ mang cho ngươi nếm thử."

"Tông ca, huynh là người tuyệt nhất!"

Một bữa sáng, ăn đến hưởng thụ lại náo nhiệt.

Nam Tinh lặng lẽ xoa xoa cái bụng no nê của mình, cảm thấy mỹ mãn, nghĩ: Chờ tới khi hệ thống thực phẩm trong 《 Đạp Cổ 》 hoàn toàn triển khai đầy đủ rồi. Cậu nhất định phải đem tất cả món ăn từng cái nếm thử... Nếu Tông ca có thể lĩnh ngộ toàn bộ món ăn rồi, phải nghĩ cách đi cọ cơm người ta thường xuyên, khụ!

Tông Nhiếp không biết có người nào đó đang đánh chủ ý lên người mình, nhìn thấy đối phương đang hí hửng cười trộm, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cười lên.

Bữa sáng thịnh soạn như vậy kỳ thật là "bữa cơm chia tay" của hai người.

Rốt cuộc nhiệm vụ của Tông Nhiếp cũng không thể kéo dài thêm nữa.

Nhưng đối phương cũng không lập tức rời đi, trước tiên bồi Nam Tinh tìm nơi có thể bắt mao lạt tử. Cũng là lúc này, Nam Tinh mới hậu tri hậu giác ý thức được thái độ của Tông Nhiếp đối với cậu có chút không bình thường —— trong cảm nhận của Nam Tinh, người này chính là đại thiên sứ được trên Trời phái xuống, luôn lấy giúp người làm niềm vui, chịu thương chịu khó... Nhìn lại có cảm giác làm ơn mà chịu thiệt.

Cậu từ lâu đã không có suy nghĩ để trong lòng, có nghi vấn liền trực tiếp hỏi.

"Tông ca, sao huynh…." Hơi có chút rối rắm, không biết biểu đạt như nào, "... tại sao lại chiếu cố ta như vậy?"

Tông Nhiếp trước sau như một ôn nhu, hỏi lại: "Có sao?"

Nam Tinh kiên định gật đầu: "Còn đối tốt với ta hơn cả người nhà nữa."

Đối phương bật cười, dừng một chút cũng không giấu diếm cái gì, nhẹ giọng đáp: "Lần đầu tiên gặp nhìn thấy đã có cảm giác thân thuộc."

Nam Tinh trợn tròn mắt: "Vậy là hai chúng ta ngoài hiện thực có quen biết sao?"

Chẳng lẽ là người quen cũ củanguyên chủ?



Nghĩ tới đây đã có cảm giác hốt hoảng lẫn chột dạ.

Nam Tinh nhanh chóng tẩy não tinh thần, nỗ lực cố gắng nhớ lại các mối quan hộ của nguyên chủ, nhưng trong ấn tượng của cậu lại chưa từng gặp người nào giống Tông ca…

Tông Nhiếp rũ mắt, lắc đầu: "Ta và đệ hẳn là chưa gặp mặt qua."

Một giọng điệu rất chắc chắn.

Nam Tinh thần kinh đang căng thẳng lập tức thả lỏng, cười ha ha nói: "Nói như vậy chính là chúng ta có duyên, nhất kiến như cố sao ha ha."

Tông Nhiếp nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, hơi hơi mỉm cười. Đối mặt với đôi mắt ẩn ý cưng chiều kia, Nam Tinh lỗ tai nóng lên, không được tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác.

Lọt vào trong tầm mắt là phong cảnh một vùng nông thôn bình dị, gió thổi nhè nhẹ khiến lúa trên đồng ruộng uốn lượn thành từng làn sóng nhỏ.

Vì bối rối tay chân trống trải không biết làm gì liền tiện tay —— kỳ thật là vì muốn mượn dời đi lực chú ý —— nắm một bông lúa mạch…

"Tên tiểu tặc nào, dám trộm lúa mạch của ông?!"

Từ trong ruộng lúa mạch truyền đến một tiếng gầm giận dữ, kèm theo đó là một đạo hiệu ứng đặc hiệu phóng đến.

May mà Tông Nhiếp nhanh tay lẹ mắt, lôi kéo người nào đó đang phát ngốc tại chỗ, tránh đi được đòn công kích.

Người nọ cũng thuận lý thành chương ôm mãi không buông, hai người lại phát ngốc ôm nhau. Tiếng giận dữ kia cùng càng ngày càng đến gần: "Tên nào có gan ăn trộm còn không có gan dám chạy, ăn một chiêu của ông này ——'Triêu vân mộ vũ' (1),'Phi tinh truyền hận' (2)!"

(1)Triêu vân mộ vũ - 朝云暮雨 – (sớm mây chiều mưa; chỉ chuyện nam nữ vui vầy.

(2) Phi tinh truyền hận -飞星传恨-: một câu trong bài thơ "Thước kiều tiên" (Sao bay đưa hận) Nói về truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.

Nam Tinh nghe thấy Tông Nhiếp hô lên một tiếng "Chạy", hai chân phản ứng trước cả não, theo đối phương chạy như điên…

May "ông" kia không có đuổi theo hai người.

Hai người chạy gần được một dặm mới dừng lại trước một khu rừng hoang vu.

Người nào đó mệt đến thở không ra hơi, chút nghi hoặc: "Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Khụ khụ..."

Tông Nhiếp vỗ nhẹ lưng giúp cậu thuận khí: "Ngươi hái lúa trong ruộng người ta."

"Lúc nào chứ... A!"

Nam Tinh chẳng những tai đỏ, mặt cũng đỏ ửng lên: "Những cây lúa đó là, là của người chơi hả?"

Cậu cũng có nghe sơ qua trong trò chơi 《 Đạp Cổ 》 này người chơi có thể trồng trọt, có thể tạo ra các nghề nghiệp sinh hoạt đa dạng như: chức nghiệp [nông dân], [chăn nuôi], v.v…. Nhưng chỉ là nghe qua còn chưa bao giờ gặp, nhất thời không phản ứng kịp…

Giống nhiều năm trước cậu có chơi qua game nông trường online, cũng không ngờ trong 《 Đạp Cổ 》 cũng có thể trộm.

Ruộng đất, trang trai đều có thể thuê từ quan phủ, hầu như đều sẽ phân bố ở vùng ngoại ô, đến thời điểm thu hoạch hoặc gia súc tới lúc trưởng thành, [Nông dân] và [Chăn nuôi] sẽ ở trang trại thu hoặc canh giữ. Nếu không sẽ có rất nhiều người chơi lui tới, trộm một ít, trích một cành. Công sức bỏ ra bị mất, ai mà chịu nổi.

"Đệ, đệ không biết..." Nam Tinh lẩm bẩm, có chút xấu hổ.

Tông Nhiếp an ủi: "Về sau cẩn thận chút là được."

Nam Tinh sờ sờ chóp mũi, thấp thấp mà "Dạ" một tiếng.

Tông Nhiếp đột nhiên nói sang chuyện khác: "Nơi đó có một mảnh rừng cây mỡ, có lẽ có thể tìm mao lạt tử ở đây."



"Ở đây?" Nam Tinh bị dẫn dắt rời đi lực chú ý.

"Ở đây có khá nhiều độc trùng" Tông Nhiếp đối với mảnh rừng này nắm rõ như lòng bàn tay, nói, "Trong rừng này có một làn sương độc chướng, dưới cấp 30 rất khó để vào được… Muốn thử làm.loại độc mới không?"

"Ưm?"

Quả nhiên, khi bọn họ tiến vào rừng cây mỡ, trên người hai người liền xuất hiện debuff "Chướng khí".

"Trì hoãn", "Choáng váng" và bắt đầu mất máu.

Nam Tinh vội vàng lấy ra một viên [Chu tiểu nam] —— hừm, không nghĩ tới viên thuốc mà cậu nghĩ sẽ không có nhiều tác dụng lại ngay lúc này đạt hiệu quả? Tuy không thể hoàn toàn thanh trừ được debuff, nhưng ảnh hưởng cũng có phần đáng kể.

[Canh lê ngọt] lại mang dược hiệu càng tốt hơn, giải trừ hết thảy debuff lại còn hồi được một lượng nhỏ HP.

Hai người dùng xong lại càng an tâm vạn lần.

Lúc này mới có thời gian đánh giá kỹ khu rừng. Quả nhiên mới bước vào xung quanh rừng cây tràn ngập một màn chướng khí mù mịt, mỗi một cây mỡ đều rải rác chi chít độc trùng to to nhỏ nhỏ. Mới liếc một cây ngay bên cạnh đã thấy một đám mập mập, mềm mũm ngọ nguậy màu sắc tươi sáng, còn kinh dị hơn ngoài đời thực. Nếu đổi là một người sợ sâu hay sợ rậm rạp đi vào nơi này, chắc chắn lập tức bị dọa tới ngất xỉu.

Mao lạt tử ở cấp 20, cho dù kích thước có to gấp đôi thì cũng chỉ là sâu bọ, sẽ không có trạng thái phòng thủ và tấn công như các con quái hình người hoặc dã thú, thử đánh chết một con, cũng không quá tốn sức... Phiền toái duy nhất là ở chỗ, trên một thân cây có rất nhiều sâu, phóng kỹ năng cũng phải chú ý phạm vi một chút, không nên đánh quá nhiều… Nếu không thực sự sẽ xuất hiện cảnh tượng rất đáng sợ.

"Theo yêu cầu là thu thập 1000 con, chiếu theo hiệu suất này. Trong một ngày là xong." Nam Tinh tự cổ vũ chính mình "Vừa hay sẽ cày chút kinh nghiệm, vừa tẩy hồng danh."

Tông Nhiếp nhẹ gật nhẹ, nói câu: "Vậy ngươi ở nơi này làm trước đi."



"Tông ca, huynh còn muốn đi đâu nữa?"

"Ta mua ít đồ."

"A? Mua gì vậy?"

Đối phương cũng không giấu giếm: "Thuốc giải độc của ngươi có vẻ không đủ, thay ngươi mua chút dược liệu, đỡ phải chạy qua chạy lại."

"Nha, không phiền toái đâu á."

"Nghe lời, đệ là hồng danh, không tiện vào thành."

Nam Tinh ngượng ngùng: "Vậy làm phiền, Tông ca."

Tông Nhiếp cười khẽ, chưa nói gì thêm nữa chỉ xoa xoa đầu Nam Tinh, ngay sau đó triệu hồi ra dã lư.

Nhìn theo nam nhân cưỡi lừa rời đi, Nam Tinh giơ tay sờ sờ nơi mình vừa mới bị người ta xoa, nhỏ giọng nói thầm: "Anh ta coi mình là tiểu hài tử sao?"

Trong lòng vô cùng ấm áp, lại mạc danh trong tim có chút thấp thỏm không yên.

Cứ như vậy thất thần mà giết mao lạt tử, thỉnh thoảng lại ngó ra bìa cánh rừng nhìn một chút.

Chẳng mấy chốc đã thấy Tông Nhiếp trở lại, dược liệu cũng đủ luyện ra mười lò [Canh lê ngọt].

"Nhiều vậy... Huynh là mua bao nhiêu vậy?"

Tông Nhiếp không đáp, ngược lại lấy ra 20 phần bánh hoa quế tự làm, đưa tới trước mặt cậu: "Cầm lấy làm lương khô, ta có việc cần phải hoàn thành nốt nhiệm vụ phụ rồi."

Nam Tinh khẽ nhíu mi không vui.

Tông Nhiếp mỉm cười: "Coi như là hối lộ."

"Hối lộ?"

"Không phải ngươi nói, muốn giữ cho ta một gian phòng hay sao?"

Nam Tinh chớp chớp mắt, cười nói: "Vậy chờ Tông ca làm xong việc, chúng ta cùng nhau xem phòng nha!"

Nam nhân thanh âm ôn nhuận: "Được."

.........

[Hệ thống] Giết "Mao lạt tử (cấp 20)" + 1 con.

[Kinh nghiệm] +61

[Thu thập] Mao lạt tử: 831/1000.

[Hệ thống] Chúc mừng người chơi "Tam Phân Tam" đạt cấp 20.

Không thể không nói, rừng cây mỡ quả thật là một nơi đáng để cày cấp.

Nếu không phải do màn sương độc gây phiền toái, cộng thêm thị giác là trên cây dưới tàng cây bò lúc nhúc độc trùng hơi ghê rợn, không thì nơi này chắc chắn đã sớm bị đại bang hội nào đó "cướp mất".

Hiện tại thì sao…

Nam Tinh giết mao lạt tử suốt một ngày, còn chưa có gặp một đạo ảnh nào tiến vào cánh rừng ngoại trừ hai người.

Nơi này vô cùng thanh tịnh. Chính vì hơi tịnh mịnh, một đường cậu chỉ như một máy móc giết quái, có hơi nhàm chán.

Vì thế chờ quen tay, dứt khoát một bên đánh sâu, một bên mở ra Kênh Thế Giới…

Kênh Thế Giới vĩnh viễn là nơi vô cùng náo nhiệt: Có người kêu gọi kết bạn, có buôn bán, có người mắng mỏ đánh nhau, đủ các loại bát quái.

Nam Tinh ăn một bó dưa bở.

Đề tài "nóng" nhất hiện nay, không gì khác chính là trận chiến giữa hai bang hội "Hải Vương Tinh" cùng "Cuồng Chiến".

Hai bên thành viên ở trên kênh thế giới giương cung bạt kiếm, một mùi lửa và súng bùng đầy trời.

Mọi người, ngươi một lời ta một ngữ, kết luận ra được nguyên nhân khiến "Hải Vương Tinh" tuyên chiến, là do một thành viên trong "Cuồng Chiến" trộm của bọn họ một cái đạo cụ cực kỳ quý hiếm.

Tuy không chỉ tên nói họ, nhưng nói ẩn ý là do Kiếm Nhàn làm điều đó—— Nam Tinh đã từng gặp đối phương một lần, danh hiệu "Diệu thủ không không" cực có nổi tiếng —— người của bang "Hải Vương Tinh" âm dương quái khí, nói một loại lời lẽ nội hàm, trực tiếp làm bùng lên thùng thuốc nổ mang tên "Cuồng Chiến".

Vài lời khẩu chiến lại tràn ra, vẫn là Kiếm Nhàn ra tiếng bảo ngưng lại.

Nam Tinh xem nửa ngày, nhớ tới bộ dáng của Kiếm Nhàn, cậu luôn cảm thấy đối phương dường như không giống như là người ăn trộm lại không dám thừa nhận.

Bất quá xem bên bang hội "Hải Vương Tinh" bày ra một đống chứng cứ, lại cảm giác là do bên "Cuồng Chiến" làm.

Huống chi, Kiếm Nhàn là đệ nhất "Diệu thủ không không", vì vậy hầu như bang "Cuồng Chiến" đều là người chơi chức nghiệp ăn trộm

[A Lỗ A Hổ]: Xin lỗi vì chen ngang, mọi người không thấy nhàm chán sao. Không bằng trực tiếp đánh nhau đi!

[250]: Công công nói đúng lắm, trò chơi mà không thuận mắt thì đánh một trận sảng khoái đi? Nói tới nói lui nhiều như vậy cũng không giải quyết được!

Nhìn đến ID quen mắt trên, Nam Tinh không nhịn được cười ra tiếng.



A Lỗ A Hổ không phải là người tự cung (tự thiến) kia sao? Cư nhiên có danh hiệu là "Công công", khá... hợp!

[A Lỗ A Hổ]: Mẹ! Ngươi mới là công công, cả nhà ngươi là công công.

[250]: Không dám nhận không dám nhận, không phải ai cũng có dũng khí để tự cung, haha.

[Lỗi Hân Hân]: Vị công công không biết hoạt động bang chiến có quy định thời gian sao? Chỉ mở vào mỗi buổi tối thứ bảy... Rất chờ mong đó, không biết có thể xem được hay không nhỉ?

[Lăng Tứ Là Lão Bà Của Ta: Trên diễn đàn không ai nói sao? Cuối tuần đều sẽ đóng cửa bảo trì và cập nhật đó.

[Anh Hùng Thời Loạn]: A? Không phải mới vừa cập nhật sao, sao lại là cuối tuần mỗi cuối tuần chứ?

[Tam Nhất Nhất Tam]: Là bảo trì diễn đàn, sửa đổi sao?

[Ngũ Gia Bì]: Diễn đàn cần phải gọn gàng và trật tự, những bài viết rác trên đó cũng khá nhiều, nên họ adm đều sẽ dọn dẹp và phân rõ từng khu.

[Phi Bạch]: Tôi ngược lại cảm thấy ở chung một khu tương đối náo nhiệt, chẳng lẽ sẽ chia ra nhiều khu sao?

[Lỗi Hân Hân]: Ha, trong Đạp Cổ có bao nhiêu người chơi? Còn phân khu gì chứ…

Nam Tinh bị chủ đề diễn đàn hấp dẫn.

"He lố..."

Trong lòng cậu đều là tò mò cùng chờ mong: Không biết diễn đàn sẽ được sửa như thế nào nhỉ?

"Này, người mặc đồ trắng!"

Ai vậy?

Nam Tinh nghe tiếng quay đầu lại.

Cách một đoạn xa xa, lại bị cây rừng đan xen che khuất tầm nhìn, mới đại khái nhìn thấy một thân ảnh màu hồng, đang đứng lững thững ở bên ngoài rừng cây hô to gọi nhỏ.

"Ra đây một chút được không. Bạn gì ơi!"

Hình như đang kêu cậu hả?

Nam Tinh nhìn ngang dọc xung quanh, một mảnh rừng cây này, ngoại trừ đối phương cũng chỉ có mình cậu.

Thu hồi kỹ năng, Nam Tinh trong lòng nghi hoặc, lại có một chút tò mò, đi ra ngoài bìa rừng…

Dần dần thấy rõ ngươi kia.

Là một nam tử trẻ tuổi, người rất cao lớn nhưng có chút mảnh khảnh nhìn ra ước chừng phải 1m9, lại mặc một thân y trang hồng y nhẹ nhàng, hơi có chút không hợp.

Phụt…Haha!

Nam Tinh nhìn đến dải lụa màu sắc sặc sỡ được choàng trên vai đối phương, nhịn không được quay đầu sang một bên, mạnh mẽ áp xuống ý cười: Không tốt không tốt, không được cười trang phục của người ta, rất không tốt.

Cậu khẽ ho nhẹ một tiếng, quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên mặt đối phương: "Ngươi kêu ta à? Có chuyện gì không vậy?"

Nam tử thần sắc có chút xấu hổ, thanh âm nho nhỏ nhẹ nhàng cất lên: "Ngươi có thể..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.