Chương 2 Bệnh viện nhân dân hàng đầu của thành phố Hải. 
 Hốc mắt của Tô Manh đỏ lên, căng thẳng nhìn mẹ mình đang nhắm chặt mắt trên giường bệnh. Đối với việc họ hàng chỉ chỉ trỏ trỏ, cô hoàn toàn không để ý. 
 Cô hiện tại chỉ hy vọng mẹ không có chuyện gì. Nếu không cô cả đời này đều không có cách nào tha thứ cho mình. 
 Thời gian chờ đợi dài như một năm trôi qua. Cô cũng không biết đã chờ bao lâu, sau đó liền nhìn thấy ngón tay giữa của mẹ khẽ nhúc nhích. Cô còn tưởng là mình hoa mắt rồi. 
Một lát sau liền nhìn thấy mẹ từ từ mở mắt, cô vui mừng tới mức nhảy lên: “Mẹ!” Mọi người nghe thấy liền xúm lại, mồm năm miệng mười nói: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” Tô Manh cẩn thận đỡ mẹ ngồi dậy, thấy môi bà hơi khô liền đưa ly nước tới sát bên miệng: “Mẹ uống chút nước đi!” Ai biết được giây tiếp theo, bà Tô Manh hung hăng đẩy cô ra một cái: “Mày cút đi! Cút đi cho tao! Tao không có đứa con gái không biết liêm sỉ như mày!” Tô Manh ngã xuống đất, hai mắt ngập nước: “Mẹ” Mẹ cô hét lên, chỉ tay ra cửa: “Cút!” Cả người cha dượng Tô Manh run lên, sắc mặt ông bạn đời xanh mét, vẫy vẫy tay nói với Tô Manh ói vớấm ức: “Manh Manh, con đi đi. Đừng làm cho mẹ con tức giận” Bên cạnh có mấy người thân thích kéo cô ra ngoài: “Manh Manh, con nghe lời đi. Mẹ con còn mang bệnh trong người. Con đừng chọc tức bà ấy” Tô Manh lau nước mắt: “Mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-van-troi-ban-giang-thanh/1105258/chuong-2.html