Edit: Sa
Hoắc phu nhân không gượng nổi nữa mà bật cười. Cười xong lại thấy ảo não vì mình chịu thua trước, vì thế cô đánh anh, “Lưu manh!”
Hoắc tiên sinh chụp lấp tay cô rồi lướt tay tới eo cô, giọng trầm ấm, hơi thở quét qua mặt cô làm cô hơi nhột, “Em nhớ lại xem mấy ngày rồi không giở trò lưu manh?”
“Đừng đùa nữa, em còn phải đi đón Yến Thời đó.” Hoắc phu nhân giơ tay chống ngực anh, ngăn anh lại gần.
“Yến Thời ở bên đó không chạy đi đâu được đâu.” Hoắc tiên sinh cắn nhẹ cô, môi anh lướt xuống cổ cô, giọng càng lúc càng thấp, “Lát nữa anh đi đón anh ấy với em.”
Hoắc phu nhân thở hổn hển, giọng nói cũng trở nên mềm mại, hơi thở yếu ớt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng lầm bầm như muỗi kêu, “Ban ngày ban mặt mà anh… A!”
***
Vốn dĩ định mười hai giờ sẽ đi đón Yến Thời, nhưng vì bị lăn qua lăn lại, mãi đến hai giờ chiều, Hạ Thanh Thời mới mặc áo choàng tắm vừa ngáp dài vừa đi ra khỏi phòng tắm.
Hoắc tiên sinh đang vô cùng thoải mái ngồi trên sofa gần cửa sổ sát đất, trên đùi đặt cái notebook, anh đang tra bản đồ. Thấy cô đi ra, anh nói: “Chiều nay có thể dẫn Bóng Nhỏ và Yến Thời đi chơi.”
Nhắc đến thằng nhóc Bóng Nhỏ giả tạo, Hạ Thanh Thời giận muốn bốc khói, “Anh nói Bóng ca ấy hả? Em không dám động vào nó đâu, tự anh dẫn nó đi chơi đi.”
“Bóng ca?” Hoắc Đình Dịch buồn cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-tieng/2835617/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.