Edit: Sa
Hơi thở của hai người dần trở nên nặng nề, Hạ Thanh Thời vẫn còn chút lý trí, cô cố quay mặt đi, thở hổn hển: “Anh, nó đang ở ngoài đó.”
“Kệ nó.” Hoắc tiên sinh trả lời ngắn gọn, sau đó lại hôn tiếp.
Trong lúc Hoắc tiên sinh đang bận rộn thì Bóng Nhỏ không đang chán chường vật vã gõ cửa.
Đình Đình vô tình vô nghĩa! Đình Đình lòng dạ sắt đá!
“Ưhm…” Hoắc phu nhân cuồng quay trong nụ hôn của Hoắc tiên sinh, cô cố níu tia lý trí còn sót lại, yếu ớt đẩy vai Hoắc tiên sinh, dùng dằng, “Anh giải quyết nó đi, nếu không thì nó khóc đó.”
“Khóc kệ nó.” Hoắc tiên sinh thoạt nhìn như không để ý nhưng giọng chua lè, “Để nó đi tìm anh Yến Thời của nó đi.”
Hạ Thanh Thời không ngờ chồng mình lại ngây thơ đến mức giận dỗi với đứa con nít ba tuổi, hết biết. Nhưng sau đó, cô nhận ra mình cũng vậy nên lập tức ngậm miệng.
Bên ngoài, Bóng Nhỏ liên tục kêu gào: “Anh ơi, em không vui chút nào hu hu.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Thời nghe cậu bé nói một câu dài như vậy.
Hoắc Đình Dịch nhìn ra suy nghĩ của cô, anh cười: “Suốt ngày em trưng bản mặt khó ở với nó thì sao nó dám nói chuyện trước mặt em?”
Hạ Thanh Thời lo lắng cho cậu nhóc ở bên ngoài, cảm thấy không nên bỏ mặc cậu bé như thế. Nhưng sau một lát lắng nghe tiếng khóc của cậu bé, cô nhận ra đó không phải là tiếng khóc thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-tieng/2835609/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.