Hạ Mộc Trạch vẫn thản nhiên ngồi đó, bày ra bộ dạng hết sức tự nhiên, cứ như thể cái kẻ vừa cười đến điên dại lúc nãy không phải là anh ta vậy.
"Sao lại đi vội vàng thế? Tôi đã cất công pha trà, em cũng nên nếm thử một ngụm rồi hãy đi chứ." Anh ấy ôn tồn nói, "Mấy lời lúc nãy là tôi không đúng, tôi biết em không phải loại người đó, chỉ là đùa chút thôi. Nếu em để bụng thì sau này tôi sẽ không nhắc lại nữa."
Sắc mặt Tô Thanh Ngọc dịu đi đôi chút, nhưng cô vẫn đứng đó nói: "Trà thì chắc tôi thôi ạ. Nghiên Nghiên chắc đang nghỉ ngơi, Hạ tổng nên vào xem con bé đi, tôi phải về đây."
Dứt lời cô xoay người định bước đi, lúc này Hạ Mộc Trạch mới đứng dậy, cao giọng nói: "Từ lúc quen biết đến giờ, tôi giúp em không ít việc, cũng chưa từng đối xử tệ với em, sao đến cuối cùng, ngay cả một chén trà em cũng không nể mặt tôi mà uống vậy?"
Lời này thốt ra khiến Tô Thanh Ngọc thật sự khó lòng từ chối. Cô quay lại, không nhìn Hạ Mộc Trạch mà chỉ nhìn chằm chằm chén trà trên bàn: "Tôi uống xong là có thể đi rồi đúng không?"
Hạ Mộc Trạch rạng rỡ mỉm cười: "Đúng thế, uống xong là có thể đi. Em nếm thử xem, ngon lắm, một người bạn làm trà riêng tặng tôi đấy, thơm đặc biệt luôn."
Đúng là rất thơm, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hương trà thoang thoảng. Tô Thanh Ngọc nghĩ uống một ngụm trà cũng chẳng mất gì, chỉ vài giây thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-thoi-diem-tot-nhat-noi-yeu-anh/5213431/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.