Đáng tiếc chờ Lục Nghiễn Đình khỏi bệnh,chuyện tình chồng chất mấy ngày làm hắn không còn thời gian rảnh để chú ý,cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem chuyện tìm kiếm Lăng Duệ tạm thời gác lại, chẳng qua là ý niệm trong đầu vẫn không nhạt đi. Chờ chuyện xử lý được thất thất bát bát rồi, Lục Nghiễn Đình lập tức tìm đến tổng quản hỏi thăm,lại bị báo cho bên trong phủ không có thiếu niên có gương mặt búp bê như vậy.Lục Nghiễn Đình cau mày nhăn mặt , tìm thời gian âm thầm dặn dò tai mắt trong phủ tìm kiếm người,nhưng là sau một thời gian ngắn vẫn không có bất kỳ tin tức về Lăng Duệ Có câu nói vô xảo bất thành thư,Lục Nghiễn Đình đầu này trong phủ hấp tấp tìm Lăng Duệ không có kết quả, chờ đến lúc hắn sắp bỏ cuộc thì bên ngoài phủ đã tìm thấy người. Hôm nay thái phó mang bệnh nhẹ vì vậy cho hắn cùng thái tử về trước,trùng hợp Lý Mộ Trạch bên kia lại không có việc gì, Lục Nghiễn Đình liền trở về phủ. Hắn ngồi ở cỗ kiệu đi ngang qua phố,chợt nghe một thanh âm lớn tiếng nói:” Này,đại thúc,ngươi dạy ta nắn đường nhân nhi đi!” “Đi đi đi! Tránh ra nhóc!Dạy ngươi còn không đoạt sinh ý (làm ăn)của ta!” Chỉ nghe thanh âm kia lại nói: “Ta nói đại thúc hảo thủ nghệ nha,làm sao đoạt sinh ý của ngươi đây!” Lục Nghiễn Đình vốn là nhắm mắt lại ngủ, nghe thấy đối phương nói không khỏi cười rộ.Người nọ thanh âm thanh thanh thúy thúy mang theo một chút bướng bỉnh cùng làm nũng,nói cũng nói được đúng dịp, một câu là vuốt mông ngựa một câu là thỉnh cầu , rất khả ái, có thể tưởng tượng được người thế nào,khó có người cự tuyệt. Quả nhiên,Lục Nghiễn Đình đã nghe tên đại thúc bán đồ chơi làm bằng đường kia nói: “A nha, tiểu tử ngươi miệng thật là ngọt nha,không còn cách nào khác ta đây dạy ngươi, nhưng không cho ngươi tới đây đoạt sinh ý của nha ,nếu không ta đây đập chết ngươi!” Thiếu niên còn nói: “Được Được!” Lục Nghiễn Đình nghe nghe bỗng nhiên trong lòng run lên, thanh âm này không phải là của thiếu niên bên giường mình ngày đó sao?Hắn lập tức vén rèm lên nhìn, quả nhiên thấy gương mặt búp bê đã lâu không thấy, thiếu niên thần thái sáng láng ngồi chồm hổm trên mặt đất mặt mày hớn hở , chi chi tra tra nói nói. Thực không uổng công phu!Lục Nghiễn Đình trong lòng nhất thời vui vẻ,cũng không nghĩ đến vì sao nhìn thấy hắn lại vui vẻ như vậy,kêu to kiệu phu dừng lại. Kiệu phu còn không có dừng hẳn, Lục Nghiễn Đình liền vén rèm lên bước xuống kiệu hướng Lăng Duệ đi tới. Lăng Duệ còn đang cùng chủ quầy thảo luận cách nắn đường nhân nhi ,bỗng nhiên cảm giác có cái bóng trên đầu, không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy người đang đứng cạnh mình,Lục Nghiễn Đình nhẹ nhàng cười Lục Nghiễn Đình luôn luôn là người sống khuôn phép,mỗi ngày cùng thái tử thượng khóa,sau đó theo thái tử thảo luận chính sự, ban đêm mới trở về phủ, cho nên Lăng Duệ không có chút nào buồn phiền ở nhà, vô cùng yên tâm mỗi ngày chạy ra dạo kinh thành,chỉ cần đúng lúc trở lại là tốt, hơn một tháng qua chưa từng bị Lục Nghiễn Đình bắt gặp,trưa nay lại thấy Lục Nghiễn Đình ,Lăng Duệ bị làm cho sợ đến cứng người,đường nhân nhi cầm trong tay rơi lạch cạch trên mặt đất,đầu cùng thân lập tức gãy lìa. Lăng Duệ không muốn bại lộ thân phận, đứng dậy không nói tiếng nào bỏ chạy.Lục Nghiễn Đình nhanh tay lẹ mắt ,một tay túm cánh tay hắn , cười nói: “Tìm được ngươi.” “Cái kia, cái kia . . . . . Ta dường như không biết ngươi đi!”Lăng Duệ mồ hôi lạnh ứa ra,rủa thầm người này rõ ràng lớn lên người đầy mùi sách mà, khí lực làm sao lớn như vậy, giãy giụa mà không thoát không thể làm gì khác hơn là cứng rắn ngẩng đầu lên cùng hắn giả bộ ngu. “A, phải không?” Lục Nghiễn Đình mặt hiện nụ cười nhu hòa,từ từ nói: “Buổi sáng hôm đó người ở trên giường của ta tỉnh lại là ai?” Lục Nghiễn Đình chi lan ngọc thụ, khí chất thanh dật, nơi nào vừa đứng cũng là tiêu điểm đám người ,huống chi trên chợ nhiều người, thanh âm của hắn mặc dù không lớn, nhưng vẫn là cho rất nhiều người chú ý đến hắn nghe được. Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Duệ lập tức cảm nhận được cái nhìn chăm chú đến từ bốn phương tám hướng ,ánh mắt mập mờ cho Lăng Duệ trên người nhất thời thoát ra vô số da gà,da vốn có thể dày so với tường giờ đây cũng phải đỏ. Lục Nghiễn Đình cười thiếu niên trước mắt vì lời nói mập mờ chính mình mà mặt đỏ lên, hai lỗ tai tinh xảo cũng hồng theo giống như tích huyết,làm cho người ta muốn cắn lên hai cái. Thiếu niên lông mày thanh tú dựng lên, một đôi mắt hạnh thủy uông uông giận nhìn mình lom lom, thật là vô cùng hưởng thụ. Trong lòng hắn nghĩ khó trách Lý Mộ Trạch thích khi dễ người, nguyên lai là thật một phen vui thú có khác. Lăng Duệ phổi cũng bị làm cho tức điên rồi,hết lần này tới lần khác lời nói Lục Nghiễn Đình không mang ý xem thường cũng là có phần đùa giỡn, như là chuyện thường tình, gương mặt anh tuấn còn cười nhẹ. Giơ bàn tay không đánh vào khuôn mặt tươi cười,Lăng Duệ lòng đầy lữa giận căn bản không thể phát tiết lên người hắn. Lăng Duệ y chịu không được người khác chỉ chỏ, không thể làm gì khác hơn là hổn hển đem Lục Nghiễn Đình kéo đến góc, chỉ vào hắn giơ chân: “Không cho phép ngươi nói chuyện kia mà!” “Tại sao?” Lục Nghiễn Đình cười hỏi ,hắn rất thích xem Lăng Duệ lửa cháy tới mông tức tối dậm chân, thật giống như mùa hè sáng rỡ, tràn đầy sức sống. “Kháo! Còn hỏi tại sao?” Lăng Duệ thét chói tai: “Ngươi không có nhìn một chút a,muốn người ta tưởng lão tử là GAY sao?” “Cái gì gọi là. . . . . . GAY?” Lục Nghiễn Đình hỏi. “GAY. . . . . . chính là. . . . . .” Lăng Duệ cà Lăm một chút: “Đúng rồi, đồng tính!” “A, đồng tính vậy là cái gì vậy?” Lục Nghiễn Đình ôn nhu cười mặt không thay đổi. “Di, đồng tính. . . . . .” Lăng Duệ nhớ tới lúc này không có những thứ như điển cố Đổng Hiền, trời mới biết hình dung như thế nào. Y nghi ngờ tự hỏi một chút, ngẩng đầu nhìn đến Lục Nghiễn Đình cười thấy vậy sửng sốt, lập tức hiểu mình bị đổi đề tài liền chỉ vào hắn cả giận nói: “Ai cho ngươi hỏi chuyện này !” “Vậy ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?” Lục Nghiễn Đình từ từ trêu chọc y. “Chính là không cho nói chuyện này đó!” Lăng Duệ lớn tiếng nói. “Tại sao không cho? Ta chưa bao giờ ưng thuận người vào phòng ta , ngươi là làm sao đi vào ta chẳng lẽ không có thể biết rõ ràng sao?” Lục Nghiễn Đình cười nói. “Này. . . . . .” Lăng Duệ trợn tròn mắt,y quên mất chính hắn không dễ dàng để hạ nhân vào phòng hắn. “Ta, ta ngày đó thấy ngươi bệnh nặng ,sợ ngươi có chuyện gì tìm không được người ,liền ,liền tiến vào………”Lăng Duệ cố sức vạch đường lấp liếm. Lục Nghiễn Đình cũng không phải hù dọa người , hắn cố ý vặn lời Lăng Duệ tiếp tục thẩm vấn: “Nói như vậy ngươi là hạ nhân trong phủ?” Thật ra thì hắn biết Lăng Duệ căn bản không phải người trong phủ,Lục Nghiễn Đình hỏi vậy bất quá chỉ muốn nhìn bộ dạng quẫn bách liều chết che dấu khả ái của Lăng Duệ thôi. Lăng Duệ không ngờ được Lục Nghiễn Đình đuổi tận không tha, “Không. . . . . .” Ybản năng nghĩ muốn chối, tuy nhiên y bỗng nhiên nghĩ mình mà chối thì là tặc rồi, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng khẳng định nói : “Phải . . . . .” “Nhưng là nhìn ngươi không quen a.” Lục Nghiễn Đình cố ý cười đánh giá hắn hồi lâu, thẳng đem Lăng Duệ một thân mồ hôi đầm đìa mới cười nói: “Mới tới đấy sao?” Lăng Duệ trên mặt lúc trắng lúc xanh, vốn là nghe hắn nói lạ mặt liền sợ trong đầu lưu chuyển qua vô số cái cớ,thật vất vả hắn mở miệng thay mình nói đáp án ,Lăng Duệ lúc này mới thở ra một hơi, cảm giác mình thật giống như trải qua cái chết. Nào biết đâu tâm vừa mới để xuống một chút xíu liền bị treo ngược lên,lập tức nghe được Lục Nghiễn Đình nói: “Ngươi tên là gì? Ta có bảo Chu tổng quản phái ngươi tới làm tiểu tư cho ta sao.” Tâm Lăng Duệ lập tức bị lời này thót lên tới cổ họng, chết tiệt, lão tử xử ngươi,thật khá lắm! Nhưng là mình cấp hắn nhược điểm ,căn bản không thể cãi lại. “Không, ta không phải là. . . . . .” Lăng Duệ lắp bắp nói. “Không phải là cái gì?” Lục Nghiễn Đình cười nhu hòa hỏi. “Ta, ta tên là Lý Thất . . . . . Là đệ đệ Lý Lục,ngày đó ca ta bị bệnh, cho nên ta tới thay hắn làm việc ……Trùng hợp thấy ngươi bị bệnh, cho nên. . . . . Ta không biết phòng của ngươi là không thể vào , ngươi chớ có trách ca ca ta”.Bị ép đến nước này, Lăng Duệ quyết định vò đã mẻ lại sứt, loạn bài một lần. Quý phủ Lục Nghiễn Đình đúng là có một tiểu tư gọi Lý Lục mới vào.Lúc đầu Lăng Duệ chuồn ra phủ gặp qua một lần, cảm thấy tên rất dễ nhớ liền nhớ kỹ. Hiện tại dưới tình thế cấp bách mượn đi ra ngoài dùng. “A, thì ra là như vậy. . . . . .” Lục Nghiễn Đình cười nói. Lăng Duệ sợ hãi đánh giá ,nhìn giống như không có ý muốn truy cứu,lúc này khẩu khí mới thật lớn. Lục Nghiễn Đình cười thầm,thật là có người tên Lý Lục, nhưng Lăng Duệ rõ ràng không phải đệ đệ Lý Lục. Lăng Duệ hai tay cứ nắm nắm vò vò,tay trắng mịn như vậy làm sao có thể là hài tử của một người hạ đẳng đây. Lục Nghiễn Đình trong cung hạng người gì cũng đều thấy,lập tức nhìn ra Lăng Duệ ngây thơ như hài tử ngay cả khi nói dối ánh mắt cũng sáng lên,làm sao có thể là tai mắt người khác đặt bên cạnh mình được.Chẳng qua hắn nghĩ không ra Lăng Duệ một là không có võ công, hai không phải là người trong phủ,mấy ngày kia làm thế nào ra vào gian phòng của mình mà không để người khác phát hiện đây? Tại sao y đối với mình mang bệnh lại chiếu cố tỉ mỉ như vậy, liên tiếp nhiều buổi tối nằm gục trên giường mình phụng bồi chưa từng chớp mắt–chưa từng có người nào lưu lại thành tâm đến mức ấy. Lăng Duệ nhìn nhìn Lục Nghiễn Đình đang trầm tư, khóe miệng nhàn nhạt mang vẻ cười ôn hòa,mắt phượng rủ xuống, ánh mặt trời phía bên chiếu trên mặt hắn,vừa tao nhã anh tuấn, thấy vậy Lăng Duệ kém chút nữa quên mất mình là ai.Hồi lâu mới tỉnh cơn mơ,Lục Nghiễn Đình lực chú ý không còn trên người mình, hiện tại không đi còn đợi khi nào! ? Lăng Duệ rón ra rón rén từ từ lui về sau, vừa mới ra đầu hẻm, đang muốn chạy như điên, bỗng nhiên phía sau một trận gió nhẹ, trong lòng cả kinh ngẩng đầu liền thấy Lục Nghiễn Đình đứng trước mặt,vừa vặn ngăn mình lại. Người vốn nên ở phía sau trong nháy mắt đứng trước mặt mình,Lăng Duệ nhất thời trợn tròn mắt, hồi lâu mới nhớ tới chuyện cái thế giới này có khinh công, liền căm giận bất bình tăng gấp đôi,y là vô địch chạy nhanh trăm mét, trước mặt Lục Nghiễn Đình so với người tàn tật không sai biệt lắm! Y tức giận nhìn chằm chằm Lục Nghiễn Đình đang cười tủm tỉm ,nói: “Ngươi! Không phải ta đã giải thích rõ đến thế rồi sao,còn muốn thế nào nữa?” Lăng Duệ thật giống như bị dẫm vào đuôi mèo ,mắt hạnh mở to, một bộ dáng giương nanh múa vuốt . Lục Nghiễn Đình cũng không ngại cơn giận của y, cười nói: “Ngươi đi đâu vậy?” “Chết tiệt!Ngươi quản được ta sao!”Lăng Duệ khẽ rủa một tiếng,mình nhất định phải về sớm hơn Lục Nghiễn Đình mới được,bằng không hắn không thấy tiểu xà, đến lúc đó mình bị đuổi đi mất—-Lục Nghiễn Đình là người ôn hòa,nhưng quản giáo sủng vật của mình rất nghiêm khắc. Lục Nghiễn Đình cười cười: “Ta rất thích ngươi, có muốn tới làm tiểu tư của ta không?” Lăng Duệ liếc hắn một cái, “Không làm.” Đối cự tuyệt gọn gàng dứt khoát của Lăng Duệ,Lục Nghiễn Đình cũng không cho là ngang ngược, thậm chí nét cười ôn hòa trên mặt cũng không giảm một phân nào,hắn trát trát nhãn tình cười hỏi: “Ta có thể biết nguyên nhân ?” Mình là sủng vật của hắn lời này là trăm triệu không thể nói , Lăng Duệ vừa định nói mình có thói quen nhàn rỗi ở nhà không thích làm việc, nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy không hợp lý a,”Ca ca” Lý Lục hắn trong phủ làm trâu làm ngựa ,thì đệ đệ làm sao có thể hai tay trống trơn cả ngày tản bộ? Con ngươi Lăng Duệ đảo một vòng, “Ta đã là tiểu tư của người khác.” “A.” Lục Nghiễn Đình mỉm cười từ chối cho ý kiến, trên dưới đánh giá Lăng Duệ chốc lát, không nhanh không chậm cười nói: “Nhưng ta chưa từng thấy tiểu tư ăn mặc đẹp như vậy mà ở chợ tản bộ, chủ tử của ngươi thì ra là người khoan hồng độ lượng như vậy a.” Lăng Duệ cúi đầu nhìn y phục của mình, trên mặt lập tức đỏ, lúc mình biến thân không chú ý y phục trên người, hiện tại bộ dáng mình chính là một tiểu công tử. Bất quá y là người thế nào,lập tức đầu óc nhanh chuyển khí thế hùng hồn mà giải thích:” Chủ tử nhà ta cấp năm ngày cho nghỉ một lần ,ta lúc nghỉ ngơi đi xem phiên chợ một chút có gì không thể?Ngươi quản ta nhiều vậy?” Lục Nghiễn Đình suy nghĩ thật nhanh ,mặc dù có chút bộ dạng chột dạ nhưng rất thẳng khí hùng hồn mà nói,nói ra rả xong,con ngươi quay tròn nhìn mình, giống như dương dương tự đắc hướng mình thị uy: “Ngươi có thể làm khó dễ được ta?” Giảo hoạt khả ái nói không nên lời. Lục Nghiễn Đình rất thích xem bộ dáng thần thái phi dương lúc hắn đùa giỡn tiểu thông minh này,lúc này chỉ khẽ mỉm cười cũng không tiếp tục chọc y. Lăng Duệ thấy Lục Nghiễn Đình không lên tiếng, chỉ khẽ cười, cho là mình dọa đến hắn,liền vội vội vã nói: “Biết rồi sao, ta đi đây, sau gặp lại a!” Lục Nghiễn Đình lần thứ ba bắt được Lăng Duệ , Lăng Duệ không còn tức giận,y như quả bóng xì hơi, bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Đại thiếu gia,có việc gì nữa?” Lục Nghiễn Đình cười nói: “Ta cũng muốn xem phiên chợ .” Lăng Duệ hồi lâu mới hiểu ra dụng ý Lục Nghiễn Đình, không dám tin quay lại mở to hai mắt nhìn, dùng tay chỉ chỉ mình,lắp bắp nói: “Cái kia,ngươi muốn……cùng đi dạo sao?” Ở cạnh Lục Nghiễn Đình lâu như vậy, Lăng Duệ chưa từng thấy qua Lục Nghiễn Đình tầm hoan tác nhạc (chắc dạng ăn chơi á =]] ),trừ những lúc thỉnh thoảng cùng Lý Mộ Trạch thưởng trà đánh cờ bên ngoài,cuộc sống Lục Nghiễn Đình không công việc thì cũng là đọc sách,hôm nay nói muốn đi dạo phố đúng là hiếm thấy. Thấy Lục Nghiễn Đình cười hiền lành, bình dị gần gũi,Lăng Duệ tính tình vốn tương đối cởi mở, trong đầu nghĩ ngợi vòng vo chuyển chuyển, nghĩ chỉ cần đi theo hắn, không để cho hắn về phủ trước là được,nên liền buông ra khúc mắc trong lòng, khôi phục như cũ tính tình cởi mở, “Tốt lắm a, đi theo lão tử, bảo đảm khiến ngươi tận hứng!” Y nghĩ muốn đối Lục Nghiễn Đình khoác vai giống kiếp trước đối đãi với các anh em, nhưng là hai người thân cao thấp chênh lệch quá lớn,Lăng Duệ chỉ có thể buồn bực mà vỗ vỗ bờ vai hắn.Y thầm nghĩ không biết thân thể kỳ quái này có thể cao hơn nữa hay không,nếu không lão tử thấp như vậy,lòng tự ái nam nhân của y sẽ cực kỳ đau đớn. Triết học nhân sinh của Lăng Duệ chính là sống phóng túng, tư tưởng rộng mở là trọng yếu nhất,cho nên y cực độ ngắm nhìn cùng chơi đùa khắp nơi.Lục Nghiễn Đình sóng vai cùng y đi qua khắp nơi đông đúc,nghe Lăng Duệ nhất nhất bình luận tiểu thương cùng cửa hàng xung quanh,mà cảm thấy đời sống kinh thành mười mấy năm thì ra thú vị như vậy. Bình thường mỗi ngày đều đi ngang qua chợ,nhưng bây giờ cái gì cũng mới mẻ,giống như hôm nay mới ngày đầu tiên đặt chân nơi này. Lục Nghiễn Đình mỉm cười ôn nhu nhìn Lăng Duệ mặt mày hớn hở,trong lòng nói không nên lời sự mềm mại cùng an bình này, tâm hắn nhiều năm ở trong kế hoạch dơ bẩn dường như dần dần được tiếng nói cười của Lăng Duệ tẩy sạch. Lăng Duệ là hài tử rất trong sáng,Lục Nghiễn Đình tự đáy lòng cảm thấy, y khi cười lên đôi mắt sáng rỡ cùng long mày cong cong, thật giống như ngọc thô,người như vậy đứng ở bên cạnh, hắn cũng không khỏi tự chủ mà tự ti mặc cảm. Mặc dù Lăng Duệ thỉnh thoảng nhìn mình không hiểu những thứ đồ chơi tầm thường này mà cười hắn “Thư ngốc tử”(con mọt sách) ,Lục Nghiễn Đình cũng cười cười không tức giận, nhu hòa bao dung Lăng Duệ. Hai người đi tới quầy trò chơi phía trước, Lăng Duệ hăng hái bừng bừng nóng lòng muốn thử,Lục Nghiễn Đình nhìn một chút những vật kia,nghi hoặc nói: “Chỉ là món đồ tầm thường, không bằng ta mua cái khác đẹp hơn cho ngươi.” Lăng Duệ liếc hắn một cái, tay đưa trước mặt hắn,Lục nghiễn Đình tự động tự phát đem mười đồng tiền đặt vào tay y cho y đi chơi. Nói về mớ tiền lẻ trên người Lục Nghiễn Đình, là nhờ phúc Lăng Duệ mới có. Lục Nghiễn Đình rất ít mua những thứ đồ bình dân , cho nên trên người lúc nào cũng có bạc.Lăng Duệ mới vừa rồi quyết định cùng hắn đi dạo liền quyết định trong đầu để hắn làm máy ATM, dù sao y mặc dù có thể biến thân, nhưng không cách nào sửa dở thành hay, những ngày qua đi dạo ,trên người một xu cũng không có,muốn ăn cũng chỉ có thể trợn mắt nuốt nước bọt .Hôm nay thật vất vả có người coi tiền như rác ,còn không chơi cho đã? Nào biết chỉ trả năm đồng tiền ăn hàng,Lục Nghiễn Đình lại từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc, lão bản không có tiền lẻ, làm hại Lăng Duệ rầu rĩ không vui đem kẹo vừa tới tay trả trở về, quay đầu thấy Lục Nghiễn Đình vẻ mặt một bộ không biết phát sinh chuyện gì ,mặt lập tức biến đen,kém tí phát cáu không để ý tới Lục Nghiễn Đình. Lục Nghiễn Đình không chấp nhất Lăng Duệ tính hài tử , cũng không giận y vô lễ, cười cười đến tiệm cầm đồ đổi tiền ,mặt Lăng Duệ lúc này chuyển biến tốt hơn. Lăng Duệ đưa lão bản mười đồng tiền,được năm lần ném,mà không quăng trúng món nào, không khỏi bĩu môi. Lục Nghiễn Đình không đành lòng thấy y thất vọng, liền ôn nhu nói: “Ngươi thích món nào, ta giúp cho ngươi?Ta đảm bảo năm lần đều trúng.” Võ công của hắn tốt, chính xác là nhất đẳng,nhắm mắt lại cũng có thể quăng đến món xa nhất, Lăng Duệ đẩy tay Lục Nghiễn Đình,tiếp tục hăng hái không giảm mà ném vòng, vừa đô đô miệng nói: “Ngươi thật là một tên ngốc,trò chơi nha, tự nhiên là có được có mất,nếu là cái gì đều ở trong lòng bàn tay, vậy còn có niềm vui thú gì nữa?”Nói xong Lăng Duệ nhận lấy năm cái vòng lão bản đưa ,tiếp tục hăng hái bừng bừng ném. Lục Nghiễn Đình bị lời nói của Lăng Duệ làm cho sửng sốt, nhưng ngay sau đó không khỏi cười khổ.Mình và Lý Mộ Trạch vì muốn nắm giữ đầy đủ mọi thứ trong tay mà sống chết toan tính, lo lắng hết lòng, thật vất vả cuối cùng nắm được đại cục trong tay âm thầm điều khiển hết thảy, lại chỉ cảm thấy vô tận trống rỗng,thậm chí không bằng cái trò chơi ném vòng làm thiếu niên vui vẻ. “Này, đi!” Lục Nghiễn Đình đang muốn nhập thần,bên kia Lăng Duệ đã ném xong năm vòng , vẫn không trúng một vật, nhưng hài lòng thúc giục Lục Nghiễn Đình đi chơi chỗ khác. Lục Nghiễn Đình thoải mái cười một tiếng, nhìn đầu y đầy mồ hôi, liền cười giơ tay lên dùng tay áo của mình lau trán y. Lăng Duệ nhất thời đỏ mặt giống như tôm chín,nín hồi lâu nói không ra lời. Lục Nghiễn Đình cảm thấy buồn cười, hắn mặc dù không đến nổi túng dục (buông thả),nhưng cũng từng trải qua phong nguyệt,chưa từng gặp qua người đơn thuần như vậy,trong lòng lại càng thương yêu. Xem sắc trời đã gần tối, không đợi Lăng Duệ nói chuyện,Lục Nghiễn Đình liền dắt Lăng Duệ hướng tửu lâu. Lăng Duệ mặc dù lớn ,nhưng da mặt rất mỏng,đỏ mặt không dám lên tiếng, gắng gượng tránh đi bàn tay chắc nịch ấm áp của Lục Nghiễn Đình, nghĩ thầm dù gì cũng là bạc của hắn,liền theo hắn đi, may là y phục cổ đại đủ rộng,dù nắm tay cũng che trong tay áo không có người phát hiện. Đến tửu lâu nổi danh kinh thành Nguyệt Lâu,Lục Nghiễn Đình yêu cầu một nhã gian. Xuất tiền tự nhiên là Lục Nghiễn Đình, gọi thức ăn cũng chính là Lăng Duệ đi ăn chùa. Lăng Duệ hôm nay là lần đầu tiên thưởng thức món ăn ngon thời đại này bằng vị giác của con người,cảm động đến cơ hồ muốn đối thức ăn tửu Nguyệt Lâu cúng bái mấy cái ,một tay bắt đùi gà, một tay gắp sườn xào chua ngọt, trong miệng còn nhai khương thông lư ngư (*) ,ăn đến lang thôn hổ yết, so với quỷ chết đói thô lỗ hơn ba phần. Lục Nghiễn Đình thái độ vô cùng tốt, tuyệt không chán ghét Lăng Duệ thô lỗ, chỉ cười dài tỉ mỉ giúp y lấy xương cá ra, xới cơm chan canh,thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng Lăng Duệ,để y không bị nghẹn chết, một bữa cơm mình ăn không bao nhiêu,nhưng cảm thấy hết sức thỏa mãn.(Nấm:vâng,lòi bản mẹt thê nô haha =]]) Đợi Lăng Duệ ăn uống no đủ, Lục Nghiễn Đình mỉm cười hỏi:”Ngươi năm ngày sau còn ra đây chơi không?” Ăn no Lăng Duệ còn đắm chìm trong dư âm thức ăn ngon , đầu óc chưa linh hoạt,ngạc nhiên nói: “Cái gì năm ngày?” Lục Nghiễn Đình nói: “Ngươi không phải nói cứ năm ngày là được nghỉ à?” Lăng Duệ líu lưỡi,nghĩ thầm kém xíu tự mình lộ rồi.Lặng lẽ đánh giá sắc mặt Lục Nghiễn Đình ,thấy cũng không có hoài nghi,liền nói: “Có đi………” Lục Nghiễn Đình sớm biết Lăng Duệ nói cái gì năm ngày thì được nghỉ một ngày cũng là gạt người,nhưng không nỡ để y nan kham xuống đài không được ,cho nên cũng không lộ ra,cười cười nói: “Tốt lắm a, năm ngày sau chúng ta gặp ở chợ.” Cùng Lục Nghiễn Đình đi dạo vô cùng vui vẻ, chẳng những có người trả tiền,ăn được chơi tốt, còn có người nghe y chi chi tra tra nói chuyện, mặc dù Lục Nghiễn Đình cũng không nói nhiều,nhưng thật giống như rất thích nghe mình nói chuyện, này cực độ thỏa mãn lòng hư vinh của Lăng Duệ. Lục Nghiễn Đình chủ động mời mình, Lăng Duệ dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng. Sắc trời cũng không còn sớm,Lăng Duệ cảm thấy mình nên đi về rồi, liền âm thầm tìm cách thoát thân sớm một bước trở về phủ trước Lục Nghiễn Đình .Y lấy cớ đi ra ngoài chốc lát, nhân cơ hội chuồn ra sau tửu Nguyệt lâu,hướng phủ đệ Lục Nghiễn Đình chạy như điên. Qua một lúc, Lục Nghiễn Đình thấy Lăng Duệ còn chưa trở lại, liền có chút lo lắng. Tiểu nhị đẩy cửa đi vào đem lời Lăng Duệ truyền lại một lần cho Lục Nghiễn Đình,ý tứ đại khái là Lăng Duệ có việc đi trước một bước, năm ngày sau ước định địa điểm tái kiến…. Lục Nghiễn Đình thấy Lăng Duệ đi vội,đích thị là không muốn hắn biết chỗ ở, không khỏi có chút buồn bã mất mác,chỉ muốn nhanh tới năm ngày sau để gặp lại,sai người trở về phủ.Hắn cười thầm mình hơn hai mươi tuổi ,còn giống như tiểu tử , vừa mới tách ra chốc lát mong mỏi năm ngày sau để tái kiến Lăng Duệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]