Tiêu Đường cảm thấy hình như đường đã ngắn đi rất nhiều, chỉ đi mấy con phố thì đã tới tổng hành rồi. Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện. Tiêu Đường phiền não lên, minh phải làm gì để gặp Ti Lẫm đây? Tiêu Đường mà Ti Lẫm quen thuộc không phải là nhân loại, mà là tiểu hồ ly Tiêu Đường. Chẳng lẽ muốn Tiêu Đường nói với hắn “Ti Lẫm, ta chính là con tiểu hồ ly tuyết trắng mà ngươi nuôi”? Loại này so với ”ngàn lẻ một đêm” còn ”ngàn lẻ một đêm” hơn, đừng nói Ti Lẫm không tin, ngay cả chính Tiêu Đường cũng hiểu được đó rất ngu, tuy rằng đây là sự thật. Cho dù Ti Lẫm tin, còn không đem Tiêu Đường y làm yêu quái sao? Nghe nói yêu quái đều phải bị đạo sĩ thu đi đánh cho hồn phi phách tán, Tiêu Đường cũng không muốn chết thêm lần nữa. Y đứng đối diện Liễu Thiên Trang, buồn rầu không biết như thế nào cho phải. Tiêu Đường muốn cùng Ti Lẫm trò chuyện đã muốn rất lâu rồi, trước kia là contiểu hồ ly không thể nói chuyện, nhưng chờ khi y nói chuyện được rồi lại buồn khổ phát hiện không có biện pháp tới gần Ti Lẫm. Bất quá từ trước đến nay Tiêu Đường không phải là người không có đầu óc, tròng mắt vòng vo chuyển, đã nghĩ ra một diệu kế. Y tiến lên đối hai người thủ vệ hộ viện tổng hành nói: “Hai vị đại ca này, ta muốn nhận lời mời làm tiểu tư cho Liễu Thiên Trang, không biết phải tìm người nào mới được?” _tiểu tư: người sai vặt. Hộ viện hồ nghi nhìn Tiêu Đường nói: “Ngươi đi đi, nơi này hiện tại không nhận người.” “Hai vị đại ca, ta thật sự rất ngưỡng mộ Ti trang chủ, muốn làm việc dưới tay hắn, thỉnh hai vị đại ca dàn xếp một chút chỉ con đờng sáng để đi!” Tiêu Đường hảo tính tình mà cầu. “Đi đi! Không nhận là không nhận, cũng không phải chúng làm chủ a!” “Nhưng…” Hai hộ viện không có một chút đao động, Tiêu Đường bắt đầu sốt ruột.”Vị tiểu huynh đệ này, ngươi muốn đến Liễu Thiên Trang làm việc?” Bỗng nhiên có người mở miệng hỏi như vậy. Tiêu Đường kinh hỉ mà quay đầu lại, nguyên lai là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi. Người này Tiêu Đường biết, là Lý Nặc, một đường chủ trong số các phân đường của Liễu Thiên Trang. Tiêu Đường nhanh chóng gật đầu.”Tiểu huynh đệ, ngươi biết tính sổ chứ?” Lý Nặc tựa hồ có chút gấp. “Biết, ta tính sổ rất nhanh!” Có cơ hôi tốt phía trước, Tiêu Đường nhanh chóng đáp. “Tên gì?” “Tiêu Đường.” “Tốt lắm! Ta mướn ngươi!” Lý Nặc vội vàng nói. Tiêu Đường “A” một tiếng, không thể tưởng được lại thuận lợi như vậy, không phải là có trá* đi? Nhưng còn chưa kịp nghĩ lại, Lý Nặc liền lôi Tiêu Đường hướng bên trong tổng hành nhanh chóng đi vào. _trá: lừa đảo. Cũng không thể đem bán ta đi! Tiêu Đường đuổi kịp theo bước Lý Nặc, một bên tính toán, dù muốn lừa ta cũng không cần đem ta vào tổng hành đi… Lý Nặc mang theo Tiêu Đường đi vào một cái tiểu các lâu bên trong tổng hành, tim Tiêu Đường phút chốc lên tới cổ họng, đây không phải là nơi Ti Lẫm làm việc ở tổng hành sao!? Lý Nặc bỗng nhiên đứng lại, hắn hung tợn quay đầu lại hạ giọng nói với Tiêu Đường: “Ngươi muốn ở Liễu Thiên Trang lý làm việc đi!” Tiêu Đường không biết trong hồ lô của hắn bán cái gì, vì thế gật gật đầu. Lý Nặc uy hiếp hắn nói: “Ta đây nói cái gì ngươi đều phải theo! Nếu không ta lập tức không mướn ngươi nữa!” Hắn trừng mắt Tiêu Đường chờ trả lời hắn, rất có diệu bộ nếu như Tiêu Đường lắc đầu sẽ không mướn Tiêu Đường, Tiêu Đường muốn gặp Ti Lẫm đến sốt ruột, liền lung tung gật gật đầu cam đoan nói: “Hảo, ta hiểu được.” Lý Nặc ở trước các lâu cung kính đề cao giọng nói: “Trang chủ, Đông đường đường chủ Lý Nặc đến!” “Vào đi.” Tiêu Đường nhận ra giọng đáp lời chính là của tỳ nữ Lam Y bên người Ti Lẫm. Lý Nặc trừng mắt nhìn Tiêu Đường một cái, cảnh cáo y không nên quên cam đoan mới vừa rồi, liền dẫn đầu bước vào bên trong các. Lam Y đang đứng ở cửa gian phòng, gặp Lý Nặc mang theo thiếu niên một áo trắng tiến vào, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn mở cửa để Lý Nặc cùng Tiêu Đường đi vào. Lý Nặc vào phòng, nói: “Trang chủ, Lý Nặc đến đây.” Tiêu Đường học theo Lý Nặc cũng đứng cúi. “Ba!” Tiêu Đường không có nghe được Ti Lẫm đáp lời mà thay bằng một âm thanh vỗ bàn thật mạnh. Y lần đầu tiên nhìn thấy Ti Lẫm phát hỏa lớn như thế, trộm giương mắt nhìn hắn, mặt Ti Lẫm lạnh như sương, khí thế bức người, Tiêu Đường không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, rốt cục biết vì sao đám người Tử y Lục y e ngại Ti Lẫm như vậy. Người này, trước mặt kẻ khác tuyệt đối là uy nghi trầm trọng. “Lý Nặc, ” Ném một quyển sổ trước mặt Lý Nặc, Ti Lẫm trầm giọng nói: “Giải thích một chút, quyển sổ này rốt cuộc là chuyện gì? Số tiền mà ta tính so với số mà Đông đường các ngươi khai trên sổ còn nhiều hơn mười hai vạn!” Trong lòng Tiêu Đường xuy một tiếng, Ti Lẫm này biết rõ còn cố hỏi. Sổ sách so với thực tế nhiều hơn? Kia chỉ có một loại khả năng. Đó chính là ở Đông đường có người tham ô mười vạn hai. Nguyên lai ở cổ đại cũng có chuyện tham ô a! Tiêu Đường cảm thán, quả nhiên lòng người từ xưa đã tồn tham niệm, từ xưa đến nay việc tham ô đều không đứt. Đang nghĩ ngợi, Lý Nặc bỗng nhiên lấy một tay đẩy Tiêu Đường lên phía trước, nói: “Trang chủ, sổ sách là hắn tính! Do thiếu niên này kinh suất qua loa mới tính sai nhiều như vậy!” Tiêu Đường nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nguyên lai Lý Nặc tính đem mình trở thành cừu con mà vu oan giá họa a! Lưỡng đạo ánh mắt sắc bén của Ti Lẫm nhất thời bắn lên trên người Tiêu Đường, đem Tiêu Đường dọa sợ đến chân cũng phải mềm nhũn. Ánh mắt lợi hại như dao kiếm kia củaTi Lẫm nhìn Tiêu Đường một hồi lâu, trầm giọng nói: “Lý Nặc ngươi đi xuống trước, mấy ngày gần đây Đông đường các ngươi không được phép tiếp nhận bất cứ vụ sinh lý nào, cho đến khi ta đem việc này điều tra rõ rồi nói sau.” Lý Nặc một phen lau mồ hôi lạnh trên trán, như nhặt được đại xá mà rời khỏi phòng, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tiêu Đường một cái cảnh cáo y phải nhớ rõ lời vừa rồi mới nói. Lý Nặc đi rồi, trong không gian kín bích chỉ còn lại có Tiêu Đường cùng Ti Lẫm. Tiêu Đường vì Ti Lẫm hoài nghi cùng tức giận mà đứng ngồi không yên, hai tay nắm chặt lại, thân mình tinh tế thon dài cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy. “Ngươi tên là gì?” Giọng Ti Lẫm không một gợn sóng, lại lạnh như băng đến thần kỳ. “… Tiêu Đường. Tiêu của tiêu sắt*, đường của hải đường.” Tiêu Đường thấp giọng bất an trả lời. _tiêu sắt: hiu quạnh. “Ngẩng đầu lên nhìn ta.” Ti Lẫm ra lệnh. Tiêu Đường nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu. Bạch y thiếu niên này bộ dáng thanh tú, không phải xinh đẹp đặc biệt nhưng lại có một cỗ ôn nhuận ý nhị. Trong đôi mắt to đen bóng kia đều ngập đầy bất an cùng sợ hãi, đôi môi hình thoi mở mở, tựa hồ có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc. Ti Lẫm khó có thể tin phát hiện vẻ mặt sợ hãi của thiếu niên này lại như một dây cung khiến lòng mình lây động không thôi, đối với hắn lại nổi lên một chút cưng chiều. Hắn cảm thấy như đã từng quen biết thiếu niên này, lại nhớ không nổi đã gặp người này khi nào. Khi nhìn đến thần thái của thiếu niên kia, lại chợt phát hiện thiếu niên này có chút giống con tiểu hồ ly kia của mình. Không phải là nói bộ dáng, mà là cái loại thần thái đáng thương này, quả thực không khác. Mấy ngày hôm trước khi mình đuổi bạch hồ nho nhỏ kia ra khỏi tư phòng trong mắt nó cũng bất an cùng sợ hãi này. “Tốt lắm, ngươi thành thật trả lời cho ta, sổ sách này thật là do ngươi tính?” Đối mặt với người khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc đau lòng như tiểu hồ ly ngây thơ kia, Ti Lẫm không khỏi hơi chút dỡ xuống cảnh giới phòng tâm, biểu tình trên mặt cũng dịu đi, trong thanh âm cũng thêm chút độ ấm. Tiêu Đường nghĩ nghĩ, trái phải cân nhắc lợi hại một chút, quyết định vẫn là không nên lừa gạt Ti Lẫm. Y sinh trưởng trong kinh thương thế gia nên biết trong thương giới, thứ quan trọng nhất chính là cái gì—— thành tín. Cùng Ti Lẫm ở chung lâu ngày, Tiêu Đường lại biết rõ Ti Lẫm phân công nhân tài làm theo hai nguyên tắc”Một lần bất trung trăm lần không cần” cùng “Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người”.”Không phải.” Tiêu Đường thẳng thắn phủ nhận, y cũng không muốn sau này Ti Lẫm sẽ hoài nghi y, về công về tư mình cũng không nên giúp đỡ Lý Nặc lừa Ti Lẫm. “Nga?” Ti Lẫm có chút ngoài ý muốn tính tình thẳng thắn của thiếu niên này. Mới vừa rồi đã có người báo cho hắn chuyện xảy ra ở cửa, tất nhiên biết được chân tướng của Lý Nặc cùng Tiêu Đường. Không vạch trần trước mặt Lý Nặc là không muốn đả thảo kinh xà. “Vậy vì sao Lý đường chủ nói là ngươi làm sai sổ sách?” Ti Lẫm cố ý hỏi. Tiêu Đường đem chuyện gặp Lý Nặc nói rõ đầu đuôi, cuối cùng y dùng ánh mắt kiên định nói: “Trang chủ, ta muốn làm việc ở Liễu Thiên Trang.” Ti Lẫm cảm thấy thiếu niên này rất thú vị, tuy rằng niên kỉ kỷ chỉ có mười bảy mười tám tuổi nhưng y lại rõ ràng cái gì nên làm cái gì không nên làm. Rất có chí khí cùng dũng khí, dám trực tiếp đối với trang chủ Liễu Thiên Trang —— thiên hạ thủ phủ —— nói muốn làm việc dưới tay hắn, thật không biết nên nói y là nghé mới sinh nên không sợ cọp hay là không biết lượng sức mới hảo. Bằng phần thành tín cùng đảm lượng này, mình liền ứng với lưu lại y chậm rãi bồi dưỡng, định ra một thời gian nhất định để y trở thành trợ thủ đắc lực của mình. Bất quá Ti Lẫm xem trên mặt thiếu niên này có kiên định cùng ngạo khí lại hỗn tạp một chút thần sắc nuông chiều, rất là đáng yêu, chọc người muốn khi dễ. Tuy rằng hạ quyết tâm muốn dùng, Ti Lẫm bỗng nhiên lại nổi hứng lên muốn làm khó dễ một chút. Hắn cố ý làm mặt trầm giọng: “Liễu Thiên Trang của ta cũng không thu kẻ vô dụng. Lúc nãy ngươi nói ngưới biết tính sổ sách, là thật sự?.” Tiêu Đường kiêu ngạo mà nói: “Đương nhiên là thật! Chẳng những tính sổ sách, tuyên truyền tiêu thụ quản lý ta đều lý luận của mình!” Thần thái kiêu ngạo của Tiêu Đường làm cho gương mặt thanh tú của y sáng rọi bức người, khiến Ti Lẫm trong lúc nhất thời không dời mắt ra được. Sau một lúc hoàn hồn, rút ra bốn quyển sổ, nói: “Cái khác chậm rãi tra khảo, hôm nay ta tạm thời chỉ tra khảo tốc độ tính toán cùng độ chính xác của ngươi thôi!” “Hảo!” Tiêu Đường tràn đầy tự tin vỗ ngực cam đoan. “Hai cuốn sổ phía trên chính là tiền vốn cùng dự tính lợi nhuận chờ đối chiếu của Đông đường, còn hai bản phía đước chính là tiền vốn cùng dự tính lợi nhuận chờ đối chiếu mà Lý Nặc mới đưa tới hôm qua, ngươi đối chiếu xem, vì sao có chênh lệch gần mười vạn hai. Thời hạn một canh giờ.” Bốn quyển sổ một canh giờ? Tiêu Đường cau mày, khó trách Liễu Thiên Trang nhân tài đông đúc, nguyên lai Ti Lẫm khảo hạch nhân tài nghiêm khắc như thế. Chính là y nào biết đâu rằng Ti Lẫm này bất quá đùa chỉ là đùa cới y thôi, cuối cùng vô luận kết quả như thế nào Ti Lẫm đều tính mướn y. Tiêu Đường nâng hết sổ sách đến cái bàn nhỏ bên cạnh ngồi xuống, lập tức tập trung tinh thần bắt đầu tính toán. Y đích thật thông minh, lại có cha mẹ đại ca đồn hết công sức huấn luyện, đối với con số lại mẫn cảm, muốn thẩm tra đối chiếu sổ sách kỳ thật không có vấn đề gì, chỉ là một canh giờ thì có chút căng thẳng. Ti Lẫm nhìn chăm chú vào thiếu niên này, chỉ thấy trong suốt một canh giờ y chưa từng phần tâm một lần, tập trung lực kinh người. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một canh giờ đã hết. Thiếu niên ngẩng đầu, mặt của y vì bắt buộc tập trung tinh thần một thời gian dài mà có chút tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Y đứng lên, đem bốn quyển sổ thả lại trước mặt Ti Lẫm, thanh âm có chút khàn khàn cùng mệt mỏi nói: “Hoàn thành. Ngươi xem đi.” Ti Lẫm cẩn thận lật xem sổ sách, trên sổ sách đều khoanh tròn rất nhiều điểm, vạch ra chỗ không hợp lý cùng giở trò rõ ràng. Cẩn thận tự mình làm lại tới cùng, cùng suy nghĩ của mình hoàn toàn nhất trí lại không có một chỗ bỏ sót. Ti Lẫm lắp bắp kinh hãi, mình còn dùng nửa canh giờ mới thẩm tra đối chiếu xong, thiếu niên này chỉ dùng một canh giờ, còn hoàn toàn chính xác, thật sự làm cho người ta khâm phục. Sắc mặt Ti Lẫm rốt cục nhu hòa lên, hắn nói: “Ngươi rất lợi hại, ngày mai liền tới nơi này đi.” Nhưng đợi nửa ngày cũng không nghe được Tiêu Đường trả lời, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy Tiêu Đường đã ghé vào bản nhỏ mà ngủ. Mấy ngày nay y đều không có ăn thứ gì, nghỉ ngơi cũng không hảo, vừa rồi ở trên đường biến thành người lại hao hết thể lực, vì để cùng Ti Lẫm quen nhau mà cố gắng tập trung tính toán một canh giờ, dùng tế bào não quá nhiều, hiện tại thả lỏng sảng khoái tất nhiên không chịu được nữa, lúc này liền mê man. Trong lòng Ti Lẫm có một trận co rút đau đớn rất nhỏh, biết Tiêu Đường là cố gắng tập trung tinh lực dài đến một canh giờ ( một canh giờ ở cổ đại bằng hai giờ hiện đại),mệt cũng là bình thường, không khỏi có chút hối hận mình nói ra điều kiện như vậy để đi khi dễ đùa thiếu niên kiêu ngạo này. Ti Lẫm nghĩ thế, trong lòng sinh ra chút thương tiếc, không tự giác liền cởi ngoại sam của mình xuống khoác lên người Tiêu Đường, cuối xuống ôm lấy thiếu niên đang ngủ đi ra khỏi phòng. Lam Y ở ngoài cửa nhìn thấy chủ tử ôm một thiếu niên ngủ say đang muốn nói chuyện, bị một ánh mắt của Ti Lẫm ngăn lại, sợ mình đánh thức người thiếu niên kia. Lam Y đi theo hắn nhiều năm như vậy chưa từng thấy Ti Lẫm đối với ai ôn nhu như thế. Ti Lẫm đem thiếu niên đưa vào phòng tiểu khế* của mình trong các lâu, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, đắp chăn lại. _ phòng tiểu khế: phòng nghỉ ngôi loại nhỏ. Ti Lẫm đang muốn quay trở về tiếp tục công tác bỗng nhiên phát hiện góc áo của mình bị Tiêu Đường giữ chặt, quay đầu phát hiện người nắm lấy góc áo của mình cũng chưa có thanh tỉnh. Tiêu Đường ở trong mộng cũng rất không an ổn. Ti Lẫm là chỗ dựa của y ở đây, đã nhiều ngày bị Ti Lẫm lãnh đạm, cực kỳ bất an sợ hãi, ngủ cũng ngủ không ngon. Mùi của Ti Lẫm y rất quen thuộc, vì thế vừa rồi Ti Lẫm muốn rời khỏi, Tiêu Đường theo bản năng nắm lấy vạt áo hắn. “… Không cần không để ý tới ta…” Tiêu Đường nói mê, thanh âm mang theo chút nức nở mơ hồ, trong ủy ủy khuất khuất lại có chút làm nũng. “Không cần giận ta… Không phải rời khỏi ta…” Nói xong nói xong, trên gương mặt thanh tú của Tiêu Đường đều phủ đầy khí tức yếu ớt, trên mí mắt đang nhắm chặt còn rơi xuống vài giọt nước mắt. Lòng Ti Lẫm bỗng nhiên không vui, giống như thật buồn bực. Thiếu niên này rốt cuộc đem mình nhận nhằm với ai? Là ai đáng chết đến độ khiến cho thiếu niên thông minh kiêu ngạo như vậy bị ủy khuất tới khóc lên!? TBD: đúng đúng tên đó thật đáng ghét, chết tiệt *đạp đạp* Hắn hừ lạnh một tiếng, kéo vạt áo của mình lại rồi rời khỏi phòng. Nhưng toàn buổi chiều đều không thể tập trung tinh thần, tất cả trong đầu đều là khuôn mặt của Tiêu Đường khi hào hứng cùng cùng nước mắt yếu ớt kia. Khi Tiêu Đường tỉnh lại thì mặt trời đã từ từ lặn xuống ở phía tây, ánh mặt trời màu cam nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào. Y lắp bắp kinh hãi, mình cư nhiên lại ngủ lâu như vậy? Nhưng kỳ quái chính là sau khi mình tỉnh ngủ cũng không có tinh thần, mới đứng lên sửa sang lại quần áo cho hảo, liền phát giác có một loại mệt mỏi xa lạ làm cho y có chút choáng. Nhưng y bất chấp, bởi vì Tiêu Đường còn không biết Ti Lẫm có quyết định mướn y hay không, vì thế nhanh chóng đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Lam Y liền sốt ruột hỏi: “Lam Y cô nương, xin hỏi trang chủ đâu?” Lam Y kỳ quái thiếu niên này sao lại biết tên của mình, nhưng vẫn trả lời: “Trang chủ mới vừa ra khỏi các lâu, hiện tại hẳn là ở trong đình viện nghỉ ngơi.” Tiêu Đường nói tạ ơn liền vội vội hướng đình viện đi đến. Nhưng chỉ mới đi ra khỏi các lâu, khí lực trên người lại bỗng nhiên giống như đều bị tháo nước, cả người té lăn trên đất, cái loại đau đớn quen thuộc lại tới nữa. Xương cốt giống vỡ vụn toàn bộ, sau đó, một cỗ cảm giác tê liệt từ lòng bàn chân lên thẳng tới đầu, thân thể Tiêu Đường vừa đau vừa chua xót, toàn thân lạnh run. Một ý nghĩ không tốt chợt hiện ra trong đầu, chẳng lẽ mình phải đổi về thành hồ ly? Tiêu Đường sợ mình kêu thảm thiết sẽ khiến người đến nhìn thấy mình biến thành hồ ly, vì thế liều mạng cắn môi dưới của mình, cắn cho đến khi ra máu, đau đớn mới dần dần biến mất. Tiêu Đường nằm một lát, miễn cưỡng đứng lên. Thất vọng phát hiện mình quả nhiên biến trở về thành một tiểu hồ ly màu tr8áng. Ngày đó tiểu hồ ly Tiêu Đường kéo thân thể đau nhức mệt mỏi chậm rãi nương theo bóng đêm quay về Liễu Thiên Trang. Mới vừa tiến vào trong ổ của mình, Tử y Lục y bưng bữa tối tới. Nhưng Tiêu Đường đã không còn khí lực để ăn nữa, chỉ tùy tiện cắn cắn vài cái liền lắc lư lắc lư bò về ổ nhắm mắt lại ngủ. Ngày kế Tiêu Đường dùng qua đồ ăn sáng liền lại chuồn ra Liễu Thiên Trang, chạy đến chỗ không người nhớ lại ngày hôm qua trước khi biến thành người ta đã làm gì? Nghĩ tới nghĩ lui giống như không có gì đặc biệt, chỉ trừ bỏ ý nguyện muốn biến thành người đặc biệt mãnh liệt. Vì thế Tiêu Đường nhắm mắt lại, trong lòng liều mạng muốn biến thành người. Quả nhiên, đau đớn quen thuộc lại đánh úp lại, chờ sau khi đau đớn biến mất, Tiêu Đường lại là bạch y thiếu niên. Hôm nay Ti Lẫm ở bên trong Liễu Thiên Trang không ngoài ra, Tiêu Đường biến thành người chạy về Liễu Thiên Trang, Lam Y biết hắn, biết Ti Lẫm đã thu Tiêu Đường, liền để y đi vào. Tiêu Đường đi vào Liễu Thiên Tang, đây là lần đầu tiên y ở hình dạng của một con người mà đi đường ở đây, đi cầu thang ở đây, làm gì cũng đều mới mẻ. Ti Lẫm đã ở trong thư phòng. Lúc Tiêu Đường đi vào trong mắt Ti Lẫm hiện lên một tia vui sướng, bất quá rất nhanh liền bị vẻ hoàn mỹ che dấu. Ti Lẫm hôm qua nghe Lam Y nói Tiêu Đường đi vào đình tìm hắn, nhưng mình lại không nhìn thấy Tiêu Đường, lại nghe hộ viện nói cũng không thấy Tiêu Đường ở trong tổng hành, liền tưởng là y đã đi. Hắn đang lo lắng hôm nay Tiêu Đường có đến hay không không thì Tiêu Đường đã tới rồi. “Ngày đầu tiên liền tới muộn, ngươi thật có giá a!” Trong lòng Ti Lẫm cao hứng, ngoài miệng lại trách cứ. Tiêu Đường tự biết đuối lý, nhanh chóng cúi đầu giải thích: “Thực xin lỗi…” Nhưng lại có chút không phục, lập tức nhẹ giọng biện giải một câu: “Nhà ngươi hơi xa mà…” Ti Lẫm bật cười. Hắn đi qua đem Tiêu Đường kéo đến. Khi Ti Lẫm chế trụ cổ tay Tiêu Đường đã có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng võ công Tiêu Đường nhất định tốt lắm, nếu không ngày hôm qua vì sao không ai phát giác Tiêu Đường rời đi như thế nào? Nhưng khi nắm cổ tay y âm thầm thử mới phát hiện không phải, thiếu niên này không có một chút võ công đáy, thậm chí chân khí cũng không có. Không chỉ như thế, mạch Tiêu Đường hình như rất yếu, thân thể không tốt lắm. Ti Lẫm lại nổi lên đau lòng kỳ dị, hắn đem một căn phòng nhỏ bên cạnh thư phòng cho Tiêu Đường, thấy sắc mặt Tiêu Đường so với hôm qua còn trắng bệt hơn vài phần, bộ dáng ẩn ẩn có chút mệt mỏi tiều tụy, liền chỉ giao cho y một ít công tác thoải mái. Tiêu Đường lĩnh công tác liền đến cách vách đi làm. Ti Lẫm hôm qua mới lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Đường, vốn nên là một người hoàn toàn xa lạ, lại luôn luôn chút cảm giác giống như đã từng quen biết. Thiếu niên quật cường lại yếu ớt thực dễ dàng liền khơi mào chỗ tốt mềm mại trong lòng mình, theo bản năng mà cho rằng thiếu niên này bản tính thiện lương tinh khiết trĩ, làm cho hắn có chút không nỡ dùng thái độ lạnh lùng cùng phòng bị giống như đối với ngoại nhân, còn không tự chủ được nghĩ muốn cưng chiều yêu thương y. Tiêu Đường mỗi lần nhìn thấy Ti Lẫm, cặp mắt to kia lúc nào cũng đều muốn nói lại thôi. Ti Lẫm nhìn ra được y đối với mình luôn ngưỡng mộ ỷ lại, rồi lại có vài phần tận lực xa cách cùng sợ hãi, ngẫu nhiên hiện lên một tia bi thương thản nhiên. Thiên hạ rất nhiều người đều đối với Ti Lẫm sùng kính sợ hãi, nhưng Ti Lẫm lại cho rằng Tiêu Đường không nên đối với hắn sợ hãi. Ti Lẫm không biết vì sao mình lại chắc chắc như vậy, lại cho rằng Tiêu Đường dựa hắn là việc thiên kinh địa nghĩa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]