“Tướng gia nhân từ, van cầu ngài bỏ qua cho Lưu Hưng, một nhà già trẻ chúng ta đều trông cậy vào hắn cả!”
Mẫu thân của Lưu Hưng cùng thê tử của hắn nhìn thấy kết cục của Dương Liễu, bị dọa, vội quỳ xuống cầu xin, Mạnh Uyển nhìn con trai và con gái của Lưu Hưng còn chưa đến mười tuổi, hai đứa bé khóc đến mức khắp mặt đều là nước mắt, nàng cũng không đành lòng.
Thế nhưng Mạnh thừa tướng lại không có ý buông tha.
“Nơi này là phủ Thừa tướng, là Mạnh gia, Lưu Hưng làm hại con gái Mạnh Nguyên Quân ta ở ngay trên đất của ta, nếu bổn tướng tha cho hắn, cả kinh thành này còn không cười đến rụng răng sao?” Liếc qua thi thể của Dương Liễu, Mạnh thừa tướng hừ lạnh: “Xem ra cũng không cần hỏi, người đâu, dẫn Lưu Hưng đi, dùng loạn côn đánh chết, để chung với Dương Liễu rồi ném đến bãi tha ma mau!”
Mẫu thân của Lưu Hưng lập tức hôn mê, thê tử của hắn tuyệt vọng ngã xuống đất, con gái của hắn quỳ xuống, bi thương khóc to: “Đừng giết phụ thân ta, van cầu tướng gia đừng giết phụ thân ta!”
Lưu Hưng suy sụp bị người kéo xuống, Mạnh Uyển không nhịn được nói: “Phụ thân, hay là tha tội chết cho hắn đi, phạt hắn là được rồi!”
Mạnh thừa tướng không có phản ứng gì: “Không được.” Nói xong phân phó hộ vệ: “Dẫn người nhà của hắn đi, đừng ở đây ồn ào nữa.”
Hộ vệ theo lệnh lôi họ đi, Mạnh Uyển thở dài, tâm tình có chút phức tạp.
Nàng không muốn tàn nhẫn như vậy, nói rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-the-lam-phi/38664/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.