Phủ thừa tướng, trong sân viện của Mạnh Uyển, một nam nhân bị trói rất chặt nằm giãy dụa trên mặt đất, mặt mũi đầy những vết xanh tím, rõ ràng đã bị người khác mạnh tay đánh cho một trận.
“Lấy giẻ trong miệng hắn ra.” Mạnh Uyển phân phó hạ nhân.
Sai vặt Toàn Phúc liền tiến lên lấy giẻ ở trong miệng nam nhân kia ra, người nọ lập tức kêu lên: “Tiểu thư tha mạng! Nô tài không dám nữa. Người tha cho nô tài một mạng, nô tài sẽ khai hết.”
Mạnh Uyển tựa cười tựa không nhìn hắn một lát, chậm rãi lên tiếng: “Những người khác lui xuống, Toàn Phúc và Phù Phong ở lại.”
Tất cả các tỳ nữ khác đều lui xuống. Trước khi Dương Liễu đi ra ngoài có quay đầu nhìn lại, đúng lúc mắt Mạnh Uyển chạm mắt nàng, nàng ta lập tức cúi đầu rời đi nhưng Mạnh Uyển vẫn kịp thấy sự bối rối trong đáy mắt Dương Liễu.
“Tiểu thư.” Phù Phong thấy Mạnh Uyển không nói một lúc lâu, đành mở miệng kêu một tiếng.
Mạnh Uyển thu hồi ánh mắt, tùy ý ngồi xuống ghế ăn trái cây. Nam nhân đang nằm trên mặt đất chính là người mà vài ngày trước hại Mạnh Uyển rơi xuống nước. Hắn vốn là người làm việc vặt ở ngoại viện, hắn nói hôm đó hắn phải chuyển đồ đến nội viện, vừa đúng lúc đi ngang qua hoa viên nhưng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, ai mà biết được?
“Ngươi nói ngươi sẽ khai tất cả.” Sau một lúc lâu, dường như Mạnh Uyển đã ăn đủ, khi Phù Phong hầu hạ lau tay, nàng mới nhàn nhạt hỏi: “Vậy ngươi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-the-lam-phi/38661/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.