“Năm nay nhân tài dự thi đình xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đây đúng là phúc của Đại Chu ta.”
Mạnh thừa tướng để đũa xuống, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
So với ông, cảm xúc của Mạnh Uyển bình thản hơn: “À, vậy sao? Quả thực là phúc của Đại Chu.”
Trí óc của Mạnh thừa tướng ở hạng gì nào? Vừa nhìn một ánh mắt hay một hành động của con gái là ông đã biết được nàng có ý gì.
Vốn định ăn cơm xong sẽ qua thư phòng xử lí công văn, nhưng giờ ông dừng lại, im lặng quan sát Mạnh Uyển. Lát sau ông mới mở miệng:
“Uyển Uyển có quen biết thanh niên kia à?”
Câu hỏi của phụ thân làm Mạnh Uyển càng thêm hoảng sợ. Nàng vội cười nói: “Sao phụ thân lại nói thế? Con gái được dưỡng trong khuê phòng, sao lại biết thanh niên kia được?”
Mạnh thừa tướng cười nhẹ nhàng: “Thật sự không biết?”
Mạnh Uyển lắc đầu, trả lời dứt khoát: “Không biết.”
Mạnh thừa tướng cũng không trêu chọc nàng mà nói luôn: “Nếu đã vậy, vì sao con không thích hắn?”
“Con đâu có không thích hắn.” Nàng phủ nhận.
“Uyển Uyển, phụ thân con làm quan đã nhiều năm, công phu nhìn mặt nói chuyện cũng theo về nhà luôn rồi đấy. Con không nên lừa gạt vi phụ.” Mạnh thừa tướng nói xong, không đợi nàng trả lời, ông tiếp tục nói: “Nhưng nếu con đã nói vậy, vi phụ cũng sẵn lòng tin tưởng. Ta rất muốn gặp mặt thanh niên kia, dự định mấy ngày nữa sẽ mời hắn đến phủ một chuyến, con có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-the-lam-phi/1973014/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.