Chương trước
Chương sau
Mạnh Nguyên Quân là Thừa tướng, mà Triệu Sâm lại là Vương gia, dù sao đi nữa cũng là quân trên thần dưới, nên Thừa tướng đại nhân đương nhiên sẽ tổ chức “chào đón” hắn thật tốt.

Mặc dù trong bụng rõ ràng ghi hận vụ hắn lừa đảo nữ nhi mình “chung chăn chung gối”, nhưng cũng không thể làm trái phép tắc được.

“Vương gia, mời ngồi.” Mạnh thừa tướng lên tiếng, chờ hắn ngồi trước, ông và Mạnh Uyển mới ngồi xuống.

Trong phủ Thừa tướng hiện giờ chỉ còn lại hai người ăn cơm cùng Vương gia nên có chút buồn tẻ, chỉ riêng Triệu Sâm lại tỏ vẻ rất hào hứng.

Liếc thấy Vương gia đang cao hứng, Mạnh thừa tướng chậm rãi nói: “Chỉ có rượu nhạt và cơm canh đạm bạc, ngay cả ca cơ, vũ cơ cũng không thể chuẩn bị, xin Vương gia lượng thứ.”

Tay nâng ly rượu của Triệu Sâm chợt khựng lại, bốn chữ “Ca cơ, vũ cơ” này có ẩn ý.

Mạnh Uyển thấy hắn có phản ứng, liền đoán được trong lời phụ thân nói chứa ý tứ khác, chẳng lẽ gần đây Triệu Sâm… Không thể nào! Hắn dám!

“Thừa tướng khách sáo rồi, có điều như vậy cũng rất hợp ý của bổn vương, còn những thứ khác ấy, đều do thân bất do kỷ (1) thôi.”

(1) Thân bất do kỷ: Phải làm những việc mà bản thân không muốn làm.

Nói xong, hắn nghiêng ly rượu tinh xảo về phía Thừa tướng rồi uống một hơi cạn sạch.

Yết hầu chậm rãi chuyển động lên xuống trên đường cong ưu mỹ của cần cổ, toàn thân Triệu Sâm đều toát lên sự hấp dẫn đầy cám dỗ, rõ ràng là là một mỹ nam lạnh lùng đến mức không nhiễm bụi trần, nhưng hắn lại như đang dụ dỗ người ta “phạm tội”, đây rốt cuộc là cái loại khí chất gì vậy chứ?

Với vai trò là một đứa con ngoan, Mạnh Uyển chỉ ngồi bên cạnh Mạnh Thừa tướng diễn vai phụ.

Đợi rượu qua ba tuần, ánh mắt Đoan Vương điện hạ như cười như không, lượn lờ bay về phía nàng, vốn trong phòng đốt lò sưởi rất nóng nhưng bây giờ Mạnh Uyển đổ mồ hôi là do lo lắng kìa.

Mạnh thừa tướng cảm thấy hơi khó xử khi làm kỳ đà, tên Đoan Vương này cứ nhìn khuê nữ của mình bằng ánh mắt sắc bén, khiến ông cho rằng nha đầu kia giống như cá trên thớt từ lâu đã bị người ta “băm” nát bét.

“Vương gia, lão thần mời điện hạ một ly, thật sự lần này, Lâm thị đã làm nhiều chuyện gây tổn hại đến Vương gia.”

Mạnh thừa tướng đưa ly rượu lên ngăn lại đôi mắt của ai đó đang nhìn chăm chăm vào nữ nhi của mình.

Mạnh Uyển thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dường như có một con nai cứ chạy qua chạy lại, chạy đến nỗi ruột gan nàng muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn.

Triệu Sâm bị Mạnh thừa tướng chuốc rượu hết ly này đến ly khác, khiến trong lòng Mạnh Uyển lo lắng. Vương gia thật là, trước đây, dù có ra sao thì hắn luôn biết điểm dừng, chưa bao giờ say xỉn, mà lần này là sao đây? Có miệng mà không biết từ chối à?

Hôm nay là lần đầu tiên Triệu Sâm bị say rượu.

Triệu Sâm uống say, cau mày ngồi dựa lưng trên ghế, tay chống đầu, Tinh Trầm gọi nô tài trong phủ đến, gọi mấy tiếng hắn cũng không trả lời, quả quyết nói: “Thừa tướng đại nhân, Vương gia say rồi, tối nay e là phải làm phiền ngài để Vương gia ngủ trong phủ một đêm.”

Mạnh thừa tướng nghe liền hiểu chủ ý của hắn, mở miệng nói: “Người đâu, chuẩn bị phòng cho Vương gia, mau đưa người đi nghỉ ngơi.”

Mạnh Uyển lo lắng nhìn Triệu Sâm, quăng hết quy củ đi, chỉ bỏ lại một câu: “Con đi nấu canh giải rượu.” Rồi chạy đi luôn.

Mạnh thừa tướng hận không thể rèn sắt thành thép, đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà mà!

Trong căn phòng tốt nhất của phủ Thừa tướng, Triệu Sâm không hề nhúc nhích nằm thẳng trên giường, trên người được đắp chăn gấm.

Tính tình lúc say tốt như vậy thật làm cho người khác an tâm. Tỳ nữ mím môi ra ra vào vào, nhẹ nhàng chuẩn bị đồ rửa mặt và canh giải rượu cho hắn.

Bên ngoài phòng ăn, Mạnh Uyển tự mình nấu canh giải rượu, đầu bếp tướng phủ đứng ở cửa nhà ăn nhìn không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng quái dị.

Có thể nói từ trước đến nay tiểu thư chưa bao giờ nấu cơm cho tướng gia, thế mà lần này lại chủ động làm canh cho Đoan Vương, chắc do nàng có tâm ý với Đoan Vương rồi, có khi sang năm tướng phủ sẽ có “đại hỉ” cũng nên.

Mạnh Uyển không quan tâm đến cái nhìn của mọi người, nấu canh xong liền tự bưng đi, tất cả mọi thứ nàng đều tự làm, không để Phù Phong giúp đỡ, Phù Phong tay chân luống cuống đi theo sau, khuôn mặt còn khó coi hơn so với đầu bếp đứng trước cửa.

“Tiểu thư, để nô tỳ làm cho, tướng gia và Vương gia mà biết thì nô tỳ sẽ bị phạt đó.”

Mạnh Uyển đáp: “Em đi ngủ đi, không cần quản ta, ai dám phạt em ta sẽ phạt kẻ đó.”

Phù Phong đành bó tay, trơ mắt nhìn nàng đi, chờ khi đứa con gái mà Thừa Tướng đại nhân yêu thương nhất nhất bưng canh giải rượu đến phòng nghỉ của Đoan Vương, Tinh Trầm ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh mà lòng thì như nở hoa.

“Mạnh tiểu thư.” Hắn cúi đầu hành lễ, lời ít ý nhiều: “Vương gia nằm ở bên trong, người có thể vào rồi.”

“Ngủ rồi? Vậy ta chờ hắn tỉnh lại rồi tới.” Mạnh Uyển giả bộ bước đi.

“Không có!” Tinh Trầm kêu lên: “Vương gia chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc say chủ tử ngủ rất ít.”

“Sao thế được, không phải người say thì rất dễ ngủ sao?” Mạnh Uyển kinh ngạc hỏi.

Tinh Trầm mặt không đổi sắc, thuyết phục: “Ty chức cũng không chắc, nói chung Vương gia chưa ngủ, tiểu thư mau vào đi.”

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, Mạnh Uyển không cự tuyệt nữa, chờ Tinh Trầm đẩy cửa ra, nàng liền nhẹ nhàng mang canh bước vào.

Trong thư phòng, Mạnh thừa tướng nghe Hàn Ninh bẩm báo, vuốt râu: “Hừ, cứ bỏ qua cho bọn nó lần này, cũng không phải không có biện pháp, suy cho cùng thì hai đứa nó có hôn ước, cũng phải có chút “kết nối” với nhau chứ. Nhưng ngươi phải đi giám sát ngăn cản kịp thời, đừng để bọn nó làm gì phá hoại quy củ, Đoan Vương uống không ít đâu.”

Hàn Ninh lĩnh mệnh liền lui ra, Mạnh thừa tướng nằm chết dí trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi mà miệng thì lẩm nhẩm hát gì đó.

Quay lại cảnh chính, Mạnh Uyển vào phòng, bước nhẹ đến bên giường, Triệu Sâm vẫn bất động nằm ngủ, nếu như không có ngọn gió thỉnh thoảng thổi rung sợi tóc tinh tế của hắn thì nàng chẳng thể phân biệt được hắn còn thở hay không.

Dù Tinh Trầm đã cố ý nhấn mạnh rằng hắn không hề ngủ, nhưng Mạnh Uyển vẫn chú ý không tạo ra tiếng động, nàng lặng lẽ đi đến mép giường.

Mạnh Uyển để cái khay bên cạnh, vén váy ngồi lên mép giường, chăm chú miêu tả từng đường nét tuấn tú trên khuôn mặt hắn bằng mắt, thấy chân mày hắn nhăn lại như lúc ăn cơm, ngón tay theo bản năng vuốt nhẹ hai đầu lông mày ấy.

“Sao vẫn còn nhăn mày?” Nàng nhỏ giọng thì thầm: “Coi chừng xuất hiện nếp nhăn bây giờ.”

Hai chữ “nếp nhăn” vang lên làm cho khuôn mặt ai đó biến sắc, hắn vốn lớn hơn nàng tận mười cái xuân xanh, bây giờ lại bị đâm trúng chỗ đau, hỏi thử làm sao giả ngủ tiếp được nữa đây?

“Tỉnh rồi à?”

Mạnh Uyển đoán mò nói, trong đầu nghĩ, nếu chàng còn say, vậy khi hắn tỉnh nàng lại tới vậy.

Nàng không ngại việc quay lại lần nữa, mà thật ra là —— không cần.

“Ừm.”

Triệu Sâm hừ một tiếng, từ từ mở mắt, đôi mắt bình tĩnh, không hề có chút cảm giác say xỉn nào.

“Chàng không say?” Minh Uyển kinh ngạc thốt lên.

Môi Triệu Sâm mấp máy: “Say rồi.”

“Nào có ai say rượu mà mặt không đỏ, mắt lại tỉnh táo như vậy chứ.” Mạnh Uyển cong môi.

Triệu Sâm từ từ ngồi dậy, dựa vào gối dựa ở đầu giường phía sau, nhắm mắt day trán nói: “Ta lớn lên ở hoàng cung, lúc uống rượu, lại có chút khác với mọi người, dù uống bao nhiêu đi chăng nữa thì mặt cũng không hề đỏ.”

“Đau đầu lắm hả?” Mạnh Uyển hơi đau lòng. “Phụ thân ta thật là, tự nhiên chuốc nhiều rượu như vậy cho chàng uống. Ta nấu canh rồi, chàng mau uống đi.” Nàng đứng lên bưng canh giải rượu, vừa quay lại thì thấy ngay vẻ mặt hắn bất mãn nhìn nàng.

“Chuyện nhỏ này cứ giao cho hạ nhân làm, nàng chạm tay làm gì.” Triệu Sâm kéo tay nàng ngồi xuống giường rồi cầm lấy chén canh uống sạch, sau đó buông chén xuống kiểu như muốn nói: “Để ta nhìn xem có bị bỏng hay không?”

Mạnh Uyển dở khóc dở cười: “Không sao đâu, ta rất khéo léo, hơn nữa mỗi ngày đều thường xuyên xuống bếp nấu bữa ăn khuya cho phụ thân mà, đây chỉ là chuyện thường.”

Triệu Sâm ngẫm nghĩ gì đó, không rõ đầu đuôi nói: “Nàng là thiên kim Thừa Tướng, thừa tướng cưng chiều nàng tận trời, lại để cho nàng làm những việc này, thật hiếm thấy.”

Cả người Mạnh Uyển cứng đờ, Triệu Sâm đang nắm tay nàng cũng cảm thấy, nhưng hắn vẫn bình tĩnh để im lặng quan sát nàng.

“Trước đây phụ thân cũng rất nghi ngờ từ khi nào ta học làm mấy việc như này.” Đầu Mạnh Uyển cúi thấp xuống, “Nhưng thực ra chẳng có gì đáng kể cả, mấy việc này rất đơn giản, coi như trời sinh ta thông minh, nhìn một một cái là làm được.”

Trong lòng Triệu Sâm quặn thắt, mặc dù nàng chưa kể, nhưng trên thế gian này người thấu hiểu những gian khổ của nàng nhất, là hắn.

Đôi mắt chăm chú nhìn nàng ánh lên sự thương tiếc, khó xử, đau lòng và kiên định, một loạt những cảm xúc phức tạp làm nàng không thể hiểu thấu chân tình của hắn, nàng đành giả vờ đi cất chén canh để tránh khỏi tầm mắt của hắn.

Triệu Sâm thở dài, chờ lúc Mạnh Uyển đi về phòng, thì thấy hắn đã xuống giường.

Cẩm bào không nhiễm bụi trần của hắn hơi nhăn nhúm, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn đi tới ôm lấy nàng, nắm tay nàng, kề môi bên tai thầm thì gì đó khiến cho nàng ngượng đỏ mặt.

Hắn nhẹ giọng: “Bây giờ chuyện tốt nhất là có thể mang nàng về dinh.”

Một năm sau Mạnh Uyển mới tới tuổi cập kê, nói lâu cũng không lâu, mà nói nhanh thật ra cũng không tính là nhanh.

Triệu Sâm lại thở dài, tiếng than vãn vang lên: “Từ tối hôm qua trong lòng ta cứ có cái cảm giác….”

“Cảm giác gì?” Nàng quay đầu hỏi.

Triệu Sâm nghiêm túc đáp: “Thời gian trôi quá chậm.”

“Vậy à?”

“Thật ra thì có lúc cũng sẽ cảm thấy rất nhanh.”

“Khi nào?”

Triệu Sâm nắm tay nàng đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn: “Lúc được ở bên cạnh nàng.”

Mạnh Uyển ngượng ngùng kéo tay, liền bị tay hắn bắt lại, cánh môi liền ấn trên trán nàng.

Nàng nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn của hắn, tuy nhiên hai người lãng mạn không lâu… mái ngói trên nóc nhà đột ngột rơi xuống, Triệu Sâm lập tức ôm người Mạnh Uyển tránh qua một bên, sau đó buông nàng ra rồi phóng lên nóc nhà, chỉ biết câm nín nhìn bóng lưng Hàn Ninh biến mất giữa những lầu các mọc san sát nhau.

Mạnh Uyển đi ra cửa, ngẩng cao đầu lên nhìn, la lên hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Có thích khách à?”

Triệu Sâm đứng trên mái nhà, hừ lạnh: “Thích khách? Bây giờ phủ thừa tướng y như tường đồng vách sắt, ngay cả bổn vương cũng không thể tự nhiên ra vào, thích khách mà tới thì nơi này đã bị bao vây từ lâu rồi ấy chứ.”

Mạnh Uyển phức tạp nhìn hắn nhảy xuống từ nóc nhà, hai người đứng đối diện nhau, còn chưa kịp mở miệng, Tinh Trầm đã đến chen ngang bọn họ.

“Vương gia, cấp báo.”

Triệu Sâm nhăn mặt, liếc mắt nhìn Mạnh Uyển khiến Tinh Trầm xem mà chột dạ.

“Nàng cũng nên trở về, tránh cho thừa tướng tức giận.” Triệu Sâm nói xong quay người đi vào phòng, Tinh Trầm theo sau còn nhớ đóng cửa lại.

Mạnh Uyển hơi lưỡng lự cuối cùng rời đi.

Trong phòng khách, Triệu Sâm mặt vô cảm ngồi trên ghế nói: “Ngươi có chuyện gì cần phải bẩm báo gấp.”

Tinh Trầm khom người ôm quyền nói: “Vương gia, chính xác là cấp báo từ trong cung tới.”

“Ồ?” Triệu Sâm nhướn mày, hai chân gác lên ung dung thong thả hỏi “Sao rồi?”

“Tẩm cung của Lâm quý phi có biến.” Tinh Trầm nhỏ giọng đáp.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Rốt cuộc Triệu Sâm cũng hơi hứng thú, khoé miệng nhếch lên.

Tinh Trầm nhỏ nhẹ báo: “Đứa trẻ của Lâm quý phi không còn.”

Mắt Triệu Sâm sáng lên: “Thật không?”

“Vô cùng chính xác.” Tinh Trầm kể: “Hoàng Hậu nương nương phái người truyền tin cho thuộc hạ, khi nhận được tin tức thì vội vàng tìm Vương gia khai báo, chỉ e là lúc này thái y vẫn chưa rời khỏi cung của Lâm quý phi.”

Triệu Sâm khẽ cười: “Ta cũng biết, người luôn huênh hoang như Lâm quý phi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Như kiếp trước, hắn từ hoàng tử nổi tiếng nhất tiến đến vị trí Thái tử quá thuận buồm xuôi gió, hắn cũng luôn là đứa con trong tim của Hoàng Thượng, ít nhất thì người ngoài đều thấy như vậy. Kết quả thì sao? Tất cả âm mưu đều nhắm vào hắn, ngoài mặt là quân chủ rạng rỡ vô hạn, nào ai đã từng thấy được sự uy nghiêm lại làm việc một cách cẩn trọng của hắn?

Con đường này, từ đầu đến cuối, hắn như đi trên băng mỏng, bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới có thể an an ổn ổn ngồi bên cạnh hoàng hậu, nhưng Lâm quý phi thì sao?

Đã nhìn lầm người, đi lầm đường, lại còn thật sự tin trong lòng Hoàng thượng có bà ta ư?

Hoàng thượng… ngay cả tình cảm với Xương Văn hoàng hậu cũng chưa chắc đã là thật lòng, càng không nói đến bà ta.

Từ xưa đến nay, gần vua như gần cọp, tính toán của đế vương, đến quỷ thần còn không nói được, như Trần hoàng hậu kia, bà có thể lên làm hoàng hậu sau khi Xương Văn hoàng hậu chết, cũng là do thủ đoạn phi thường, ở mặt nào đó, có lẽ bà cũng là loại người như hoàng thượng, còn Lâm quý phi thì sao? Bà ta cảm thấy mình có cái gì?

Lâm quý phi… Nói như thế nào đây, bà ta… có chút dễ thương.

Quá ngây thơ đến mức dễ thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.