Mặc dù mới đến tháng mười nhưng Triệu Sâm mặc đồ ngày càng dày hơn.
Những ngày gần đây, dường như hắn rất sợ lạnh, trong tẩm cung đã sớm đốt địa long (1),khuôn mặt không có tí màu sắc nào, có chút tái nhợt của người bệnh.
(1) Địa long: Một loại thảo dược của Trung Quốc
Mạnh Uyển lo lắng không thôi, vội truyền thái y để xem bệnh cho hắn, hắn cũng không từ chối. Nhưng thái y cũng chỉ nói là do mệt mỏi quá độ, không còn vấn đề gì khác.
“Gần đây chàng làm sao vậy?” Mạnh Uyển lo lắng hỏi, “Nếu Vân Thủy đại sư ở đây thì tốt hơn, ông ấy nhất định sẽ biết nguyên do.”
Triệu Sâm bình tĩnh xem công văn, thanh âm trả lời nàng vừa lạnh nhạt lại hờ hững.
“Ông ấy có ở đây thì cũng thế thôi, Uyển Uyển không cần lo lắng, ta không sao.”
Mạnh Uyển nhìn hắn, cảm thấy gần đây tính tình của hắn có chút lạnh lùng quá mức rồi, trước kia chỉ đối xử với người khác mới thế, hiện tại cho dù là đối xử với nàng, cũng rất xa cách.
Đứng ở một bên nhìn hắn được một lúc, Mạnh Uyển đi đến, ngồi lên đùi hắn.
Triệu Sâm dừng động tác, giương mắt nhìn nàng, Mạnh Uyển nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của hắn, dịu dàng nói: “Có phải có tâm sự gì không?”
Triệu Sâm cong môi, nhìn nàng một lát, sau đó thở dài, nói: “Có thể do gần đây có quá nhiều việc, vụ án châu báu lại liên quan đến nhiều người, nhất thời có chút sốt ruột.”
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-the-lam-phi/1972956/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.