6.
Cảm ơn nhé, tôi cũng muốn đi lắm.
Lúc tôi chuẩn bị quay người rời đi, không biết có ai đưa chân cản tôi lại, tôi lảo đảo ngã thẳng vào bể bơi.
Không một ai tới đỡ tôi lên, tôi uống mấy ngụm nước rồi lồm cồm bò lên.
Chu Lỵ Lỵ nhìn tôi cười nói: "Nhị Nhị à, không phải cậu biết bơi sao? Lúc mười tuổi cậu còn dẫn mình tới bể bơi, cậu quên à?"
Cả người tôi ướt đẫm, lạnh tới mức run rẩy.
"Nước vào đầu nên tôi quên rồi."
Tôi biết cô ta muốn nói gì.
Mỗi khi tôi khiến cô ta cảm giác mình bị uy hiếp, cô ta sẽ nhắc đến chuyện đó, để tôi nhớ kĩ mình nợ cô ta một mạng, buộc tôi nghe lời.
"Nhanh lên lầu thay quần áo đi, phòng chú hai ở trên lầu, chú ấy không ở đây nên cậu có thể mượn quần áo chú mà mặc, mình phải tới xem Trần Gia Nam."
Chu Lỵ Lỵ như biến thành một con người khác, hiền lành bảo tôi lên lầu thay quần áo.
Tôi không muốn diễn với cô ta nên cứ thế lên lầu.
Đi tới cuối hành lang, đẩy cửa bước vào.
Tôi đứng trước gương, cởi hết quần áo trên người.
Nghĩ tới chuyện vừa nãy ở dưới nước không với được cái gì, hít thở không được, tôi lại thấy khủng hoảng.
Cho dù tôi giả vờ như không sao cả, nhưng lúc này đây tôi cũng phải bật khóc.
Trước kia tôi từng biết bơi, nhưng từ khi Chu Lỵ Lỵ suýt chết, trong lòng tôi có áp lực tâm lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-su-dung-dan-ong/2880170/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.