26
"Chú ạ." Tôi nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Giám đốc Vương trợn tròn mắt, luống cuống tay chân liền muốn giải thích: "Tổng giám đốc Chu, đây là cháu gái của ngài sao?"
"Sao không nói sớm chứ, tôi đúng là mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn, làm bậy làm bạ rồi."
"Tổng giám đốc Chu, ngài đừng để trong lòng."
...
Chu Trạch Bắc không thèm nhìn ông ta, anh cởi âu phục ra khoác lên người tôi. cũng không bỏ hắn, hỏi: "Có thể tự đi được không?"
"Được ạ."
Chúng tôi bước ra ngoài, đi được mấy bước, anh dừng lại nhìn Nhiễm Nhiễm vẫn đang đứng đơ ở đó: "Tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cháu về trường, tôi... mang cô ấy đi trước."
"Được." Nhiễm Nhiễm vẫn đứng ngây ra đó.
Lên xe, cảm nhận được khí lạnh mà anh tỏa ra, tôi siết chặt áo hơn một chút.
Lúc này điện thoại anh kêu không ngừng, tôi đoán là tên giám đốc Vương kia nhờ người gọi đến để làm hòa.
"Bỏ qua? Được thôi."
Xem đi, đúng rồi kìa.
"Bảo ông ta qua đây quỳ xuống cầu xin cô ấy đi."
Tôi:?
Anh bảo tổng giám đốc Vương quỳ trước mặt mọi người xin tôi tha thứ? Người ta là ông chủ lớn, sao có thể làm vậy được.
"Không rảnh, nói chuyện với luật sư của tôi đi." Chu Trạch Bắc cúp điện thoại.
Sao lại cảm giác anh giống như sứ giả tới bảo vệ tôi nhỉ, đẹp trai quá đi mất!
"Sao lại đi làm thêm?" Anh châm một điếu thuốc, nén giận.
"Thiếu tiền."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-su-dung-dan-ong/2880153/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.