"Trông cậu nhợt nhạt quá. Ờ, chắc là không còn cách nào khác rồi..."
"Unn......."
Minako không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi nhưng cô vẫn nhìn tôi với vẻ thông cảm.
Biểu cảm của cô trông như thể hiểu tôi mặc dù tôi vẫn chưa nói gì với cô ấy.
"......"
"......"
Cứ như vậy, chúng tôi đến trường mà không trao đổi một lời nào.
Thấy tôi buồn bã như vậy, Minako ngượng ngùng mở miệng.
"Tớ đi trước đây. Có vẻ như Yumi vẫn cần thời gian để xử lý mọi chuyện cho đúng. Sau cùng thì một tháng có lẽ vẫn chưa đủ."
"U, Unn."
Tôi tự hỏi Minako đang nói về điều gì?
Thời gian để xử lý sao?
Một tháng vẫn chưa đủ sao?
Tôi không hiểu cô đang nói gì.
.
.
.
.
.
Khi tôi đến lớp, tâm trí tôi đột nhiên trở nên trắng xóa và đầu tôi như sắp nổ tung.
Có quá nhiều tiếng ồn trong đầu tôi.
".......hở?"
Có một lọ hoa trên bàn cạnh chỗ ngồi của Minako——chỗ ngồi của Toyotomi Mitsuhide.
"Này!? Thế này là sao!? Ai là người bày trò này thế!?"
"Yumi, bình tĩnh nào."
Tôi hét lên khi quét mắt khắp lớp học.
Bình thường, tôi sẽ quá ngại ngùng để làm điều đó.
Nhưng ngay lúc này, tôi chẳng quan tâm đến điều đó nữa.
Sau đó, tôi phát hiện ra một người bạn của Toyotomi-kun đang ở gần đó.
"Này!? Ai đã làm thế hả!? Ai đã đặt những bông hoa đó lên bàn của Toyotomi-kun!? Cậu là bạn của Toyotomi-kun đúng không!?"
"Cậu hỏi ai á? Tất nhiên là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta rồi......"
"Hả? Nhưng tại sao.....?"
"Gì cơ, cậu không biết sao......? Mitsuhide, cậu ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn vào ngày trước kỳ nghỉ hè."
"Hả.....?"
"Đúng thế đấy, đi với tớ nào."
Minako ngay lập tức chạy đến và kéo tôi ra khỏi lớp học.
.
.
.
.
.
.
Cậu đã chết?
Chết nghĩa là gì?
Tôi cũng không thể nhìn thấy Toyotomi-kun ở hành lang.
Cậu đã đi đâu......?
.
.
.
.
.
"Cậu không biết sao......?"
"Tớ không......cậu ấy đã hứa sẽ gửi tin nhắn cho tớ mỗi ngày......rằng cả hai sẽ chơi với nhau thật nhiều vào mùa hè này........"
"Tớ hiểu rồi. Toyotomi-kun đã qua đời vào ngày cậu phẫu thuật. Họ cũng không nói về chuyện đó ngay trên báo chí....... Cậu chỉ không có cơ hội để biết thôi......."
Tôi, đang gặp ác mộng sao?
"Tớ nghe nói Toyotomi-kun đang băng qua đường khi đèn xanh.......một chiếc xe tải vượt đèn và đâm vào cậu ấy........có vẻ như cậu ấy không bị nhiều vết thương bên ngoài nhưng đầu cậu ấy bị đập vào và não cậu ấy—"
"Dừng lại......."
"......xin lỗi."
Toyotomi-kun hoạt bát không còn ở thế giới này nữa.
Tôi không hiểu những người khác đang nói gì nữa.
Hiệu trưởng cũng nhắc đến cái chết của Toyotomi-kun trong bài phát biểu chào mừng của mình.
Này, tại sao không ai phủ nhận cái chết của Toyotomi-kun cả.......?
.
.
.
.
"Đó là địa chỉ của Toyotomi. Em nên đến thăm cậu ấy lần cuối......"
Giáo viên chủ nhiệm đã cho tôi địa chỉ của cậu ấy.
Ngay bây giờ, tôi cảm thấy như mình chỉ đơn giản là trôi nổi một mình trong một thế giới trống rỗng.
<Eng: Một lọ hoa được đặt trên bàn của một học sinh đã qua đời như một cách để thương tiếc họ. Trong trường hợp học sinh đó còn sống, đó là một cách bắt nạt.>
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]