"Như tôi nghĩ, chỉ cần nhìn thấy ông thôi cũng đủ khó chịu rồi."
Tôi đá, đá, và đá chú tôi bất lực.
Việc này đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi trong một thời gian rồi.
Và việc đảo ngược vị trí đột ngột như vậy đã khiến dì tôi sợ hãi.
"H, Hideyori......ông ấy sắp chết đến nơi rồi kìa."
"Im đi Oba-san! Cứ im lặng như hồi lão khốn nạn này đánh tôi đi!"
"HII!"
Ngày mà Gift của tôi xuất hiện.
Vị trí của tôi và chú tôi đã bị đảo ngược.
Đến năm thứ sáu tiểu học, cơ thể tôi to lớn hơn và tôi đã cao hơn dì tôi, khiến tôi trở thành người đàn ông to lớn nhất trong nhà.
"Dì, dì xin lỗi, Hideyori."
"Cứ nằm xuống đi đồ khốn nạn!"
"Khụ....."
Nhắm vào thái dương của chú, tôi lại đá ổng.
Đá và đánh người đàn ông không thể chống cự lại sự bạo lực của tôi chỉ là thói quen hàng ngày của tôi.
"[Emi, mang cho anh xô nước]."
"Được thôi."
Không hề tỏ ra bất chấp, Emi đi thẳng vào bếp.
"Oba-san, nếu không muốn kết cục như thế này thì tốt hơn hết là nên ngậm miệng lại."
"N, Nhưng...... con đã lớn quá rồi Hideyori, đùa giỡn như thế này thì......."
"Thế này thì phiền quá......."
Một lát sau, Emi mang về một xô nước đúng như tôi yêu cầu.
"Oba-san đã chăm sóc tôi nhưng dạo này lại làm tôi phát ngán lắm đấy. [Emi, làm đi]."
"Unn!"
Nói xong, Emi đổ hết nước trong xô vào mặt dì tôi.
Dì tôi, lúc này đã ướt sũng, nhìn tôi không nói nên lời.
"Thế nào? Emi-chan, cảm giác thế nào?"
"Vui lắm!"
"Phải! Anh đoán đây chính là thứ gọi là làm gương nhỉ. Được thôi, nếu Oba-san không cản đường nữa thì tôi sẽ tha cho Oba-san chỉ bằng thế này thôi. Đừng bao giờ xen vào việc của tôi nữa."
Tôi nhìn xuống dì mình với một nụ cười toe toét.
Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp làm hại dì mình.
"Trời ạ, tuyệt quá. Em cũng làm vẻ mặt dễ thương nữa đấy, Emi."
"Nếu là vì Hideyori-kun thì em sẽ làm bất cứ điều gì."
Nói xong, Emi ôm tôi.
Sẽ tuyệt hơn nếu cô xinh đẹp hơn một chút........đó là suy nghĩ của tôi khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không có chút thiện cảm nào.
Về điểm đó, em gái của Takeru là tuyệt nhất nhỉ.
Tôi tự hỏi làm sao mình có thể khiến cô ấy trở thành người phụ nữ của mình.
"Hideyori! Con!!"
"Aaa, trời ạ....., và sau khi tôi đã cảnh báo Oba-san không được can thiệp nữa........"
Dì tôi đang nhìn tôi với vẻ thù địch.
Thái độ đó khiến trái tim nhân hậu của tôi tan nát.
"Tôi chưa bao giờ nói với Oba-san về điều này trước đây nhưng tôi có Gift."
"Hả?......Gift......? Thật sao.......?"
"Phải, thực ra Oba-san đã biết từ lâu rồi đúng không? [Oba-san, đá ổng đi]."
"......!?"
Dì tôi bắt đầu đá vào chân chú tôi.
Biểu cảm của dì trông như thể không thể tin được những gì mình đang làm.
"Gift của tôi là [Sắc Lệnh Thống Trị]. Tôi có thể buộc bất kỳ ai làm bất cứ điều gì chỉ bằng một mệnh lệnh. Emi đây chỉ đang giả vờ là bạn gái của tôi thôi. Thấy không, tôi đã vặn vẹo người phụ nữ này ngay từ lần đầu tiên gặp. Nếu tôi huỷ Gift, Emi sẽ coi tôi là một người hoàn toàn xa lạ luôn đấy."
Trước khi tôi vào tiểu học, ngày sau khi Gift của tôi biểu hiện.
Tôi đã ra lệnh cho cô bé tình cờ ghé thăm sân chơi gần đó rằng [Trở thành nô lệ của anh].
Ngoài ra, cái tên [Sắc Lệnh Thống Trị] là do tôi tự đặt ra.
"[Emi, cởi váy ra]."
Không nói một lời, Emi bắt đầu cởi váy.
Có vẻ như sự thật rằng tôi sở hữu Gift cuối cùng đã trở thành sự thật đối với dì tôi.
"Hmm, chà, lúc nãy ông lại xen vào chuyện của tôi đúng không? Ông đã tự phá luật rồi đấy. [Người chú kính yêu của con ơi, ra khỏi nhà và nhảy cầu đi]."
"......."
Chú lặng lẽ đứng dậy.
Dì tôi cảm nhận được nguy hiểm liền cố ngăn chú lại nhưng ông ấy di chuyển quá nhanh và dì không bắt được.
"Ô, ông à......làm ơn dừng lại."
Nếu không có lệnh của tôi, chú sẽ không dừng lại.
Đôi chân của chú có lẽ sẽ không dừng lại cho đến khi đầu đập xuống nhựa đường.
"Đ, đồ ác quỷ.......lẽ ra dì không nên nuôi con!"
"Oba-san nghĩ tôi muốn được một gia đình hỗn loạn như nhà này nuôi sao? À, sau cùng thì Gift cũng biểu hiện sau khi tôi được nhà này nuôi. Tôi đoán là mình nên biết ơn một chút nhỉ."
Dì tôi sợ hãi nhìn tôi.
Vẻ mặt của dì buồn cười đến nỗi tôi không thể không bật cười.
"Hahaha! Này, Emi? Giờ chúng ta phải làm gì với Oba-san đây?"
"Eee? Anh muốn làm gì thì làm, Hideyori-kun. Nhưng mà, em nghĩ Oba-san sẽ hơi đáng thương nếu để Oba-san một mình đấy."
"Phải. Em hoàn toàn đúng, Emi-chan. [Được rồi, hãy cút đi và chết cùng chú đi]."
"C, Con.......!"
Cơn giận của dì biến mất và đôi chân của dì tôi bắt đầu mang dì ra khỏi nhà.
"Không, dì không muốn chết.......dừng lại đi Hideyori....."
"[À, Emi-chan, làm bữa tối cho anh nhé]."
"Unn, hiểu rồi."
Cứ như thế, dì tôi biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Ngôi nhà thường có vẻ rất nhỏ nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nó đột nhiên trở nên lớn hơn sau khi hai tên ngốc đó biến mất.
——sau đó, người ta tìm thấy thi thể của cặp đôi đã nhận nuôi tôi.
Cảnh sát kết luận đây là một vụ tự tử kép.
Nhà Akechi mất đi những người lớn và những người họ hàng của Chú được giao quyền nuôi đứa con nuôi của họ.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, những người họ hàng đó không đưa đứa trẻ về sống cùng mà thay vào đó để nó một mình ở ngôi nhà cũ.
Sự kiện này cũng là khởi đầu của một thảm kịch khác........
✦✧✦✧
"...........!?"
Đó là một giấc mơ không mấy dễ chịu.
"Game không đi sâu vào chi tiết nhưng, đó có phải là quá khứ của Hideyori không?"
Hình ảnh về việc tôi liên lụy Emi vào vụ giết chú và dì tôi in sâu vào não tôi.
"Không, mình sẽ không bao giờ làm thế.....! Không bao giờ......."
Tôi bắt đầu sợ giấc mơ sống động đó vì nó thực sự có thể là tương lai của chính mình.
"Này, tôi về rồi đây! Tôi nghĩ mình có thể sớm có được công việc đấy."
Chú nói khi trở về nhà.
Tôi biết rằng chú sẽ không bao giờ hành động bạo lực với tôi nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy muốn giết người mỗi khi nhìn thấy chú.
Tuy nhiên, nếu tôi đi theo con đường đó thì tôi cũng chẳng khác gì tên khốn Hideyori đó.
Tôi sẽ kiềm chế không hành động giống như trong mơ.
"Ara Ara, đó là tin tốt phải không."
"........."
Ý chí của chú đã bị bẻ cong bởi Gift của tôi.
Tuy nhiên, nhờ đó, hòa bình cuối cùng đã đến với cuộc sống thường ngày của gia đình Akechi.
Theo một cách méo mó, cuối cùng chúng tôi cũng có thể gọi mình là một gia đình.
Mặc dù vậy, đó là cách duy nhất.
Trong lần đầu tiên Hideyori gặp Emi, ban đầu hắn đã biến cô thành nô lệ của mình.
Thật tuyệt nếu viễn cảnh tương lai của [Phá Vỡ Chuỗi Buồn] có thể thay đổi bằng điều này......
Sự thức tỉnh của Gift.
[Sắc Lệnh Thống Trị], loại năng lực tồi tệ nhất cho phép người sử dụng bẻ cong ý chí của người khác.
Tôi vẫn không thể yên tâm nhưng có lẽ kết quả sẽ ổn thỏa vào cuối cùng.......
~ • ~ END ARC 1 - Thơ Ấu ~ • ~
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]