Chắc chắn, Hideyori có thể đã giết chú mình trong game nhưng tôi không thể tự mình làm điều đó với những ký ức từ tiền kiếp của mình.
Cơ thể này có thể thuộc về Hideyori nhưng tôi vẫn là tôi.
Và là một kẻ hèn nhát, tôi không đủ can đảm để làm bất cứ điều gì tôi muốn như Hideyori đã làm trong game.
"Mình, mình cần một kế hoạch......."
Cầm lấy một cuốn sổ tay và một cây bút, tôi bắt đầu viết ra nhiều thông tin nhất có thể nhớ được từ [Phá Vỡ Chuỗi Buồn].
Ngay bây giờ, những gì tôi cần làm để không theo dõi cốt truyện của game là.......
"Không có vấn đề gì miễn là mình không bao giờ gặp bất kỳ nhân vật nào trong game nhỉ!"
Tôi có thể nhớ tên của tất cả các nữ chính bao gồm cả tên của nhân vật chính, Juumonji Takeru.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi có thể sử dụng sức mạnh của Gift để sống thoải mái mà không cần theo cốt truyện game!
Đêm đó, tôi không thể ngủ được vì hai cảm xúc mâu thuẫn. Sự phấn khích khi tôi thực sự sống trong thế giới game, và nỗi sợ rằng tôi có thể phải chết vì tôi đã trở thành Hideyori.
"Chào buổi sáng, Hideyori."
Sáng hôm sau, tôi được dì đánh thức.
Vẻ mặt chua chát của chú tôi thường chào đón tôi ngay từ sáng sớm đã không còn nữa.
"Không hiểu sao, người đó lại cư xử kỳ lạ từ hôm qua........ Ông ấy nói rằng sẽ bắt đầu làm việc từ bây giờ và đã đi tìm việc sớm hơn."
"Chú quyết định thay đổi. Con đã thuyết phục chú làm vậy từ hôm qua."
"Hở? Vậy sao?"
"Unn. [Ngoài ra, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa nhé.]"
Sử dụng [Sắc Lệnh Thống Trị], tôi kết thúc cuộc trò chuyện một cách ép buộc.
Ngay sau khi tôi thoát khỏi sự ngược đãi, sẽ rất phiền phức nếu mọi người phát hiện ra rằng tôi đã được ban tặng Gift.
Mọi người nhìn những người sở hữu Gift với cả sự kính sợ và sợ hãi.
Trên thực tế, nếu thấy các nữ chính phải chịu đựng sức mạnh của Gift thì thường thì nguyên nhân rõ ràng là Hideyori đã cắm nanh độc của mình vào họ.
Nói như vậy, ngoại trừ sự tồn tại của Gift, thế giới này không khác mấy so với thế giới ở kiếp trước của tôi.
"Nghĩ lại thì, hình như chúng ta có một người hàng xóm mới chuyển đến ở cạnh nhà."
"Hừmm."
Một người hàng xóm mới à.
Nếu tôi là nhân vật chính của Galge thì đó sẽ là một sự phát triển của lộ trình, nơi một nữ chính vừa chuyển đến ở cạnh nhà.
Tuy nhiên, thật không may, tôi lại là Nhân vật Bạn thân khốn nạn độc ác.
Chưa nói đến việc được yêu thích, tôi hẳn phải là người mà các nữ chính khinh thường.
Nhớ lại tuổi của tôi = những năm không có bạn gái ở tiền kiếp, tôi vô tình tự gây tổn thương cho bản thân.
Tôi để dì ở nhà và đến một sân chơi gần đó.
Tôi chưa từng đi nhà trẻ hay mẫu giáo.
Tất nhiên, nguyên nhân là do chú tôi.
Nhưng tôi vẫn sẽ bắt đầu đi học tiểu học vào năm sau.
"Trao tặng một năng lực như Gift cho một đứa trẻ ở độ tuổi này, thế giới này thực sự quá sức chịu đựng...."
Tôi không nghĩ rằng trao cho một đứa trẻ năng lực cho phép chúng [Tự do điều khiển ý chí của người khác] sẽ mang lại kết quả tốt cho việc giáo dục chúng.
Xét cho cùng, điều khiển người khác chỉ là một bước ngắn so với việc điều khiển chính thế giới.
Năng lực của tôi nguy hiểm đến mức tôi có thể đến gặp người quyền lực nhất đất nước này và nói [Đưa vị trí của mình cho tôi].
Hở? Nếu nghĩ theo cách khác, nếu tôi là Hideyori trong game thì việc sử dụng sức mạnh của mình để khiến những người xung quanh nhân vật chính đau khổ chẳng phải là một điều bình thường sao........
Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời khi chơi xích đu.
Trong khi nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh mà tôi đã quen ở kiếp trước, tôi cầu nguyện rằng lần này tôi cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.
[[Ờm....., xin chào........]]
"Nn?"
Khi tôi nhìn về hướng phát ra lời chào đột ngột đó, tôi thấy một cô bé đang đứng đó.
Có một nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái và tóc cô được buộc thành hai bím ở hai bên. Cô cũng có vẻ khá nhỏ.
Ừ thì, bản thân tôi cũng khá nhỏ mà........
"Chào."
Trời ạ, một cô bé nhỏ nhắn thật dễ thương.
Khi còn là một đứa trẻ ở kiếp trước, tôi quá nhút nhát để nói chuyện với các cô gái nên tôi dành toàn bộ thời gian để chơi bóng đá và bóng né với các nam sinh. Thật là hoài niệm.
Sau khi tôi qua độ tuổi đó, điều đó khiến tôi nghĩ rằng con trai thực sự có thể bắt đầu chiếm được trái tim của các cô gái nhanh như thế nào.
"Đu?"
"Đây chắc chắn là xích đu nhưng tên tớ không phải là Đu đâu nhé."
"Nhưng, cậu đang chơi trên Đu."
"Thôi, kệ cậu vậy."
Vì cô vẫn còn là một đứa trẻ nên có vẻ như những lời tôi nói không phù hợp với cô nhưng tôi không thực sự quan tâm.
Cô bé ngồi trên xích đu bên cạnh tôi.
"Đu, vui quá!"
"Không, cậu chỉ ngồi tại chỗ thôi, làm thế có vui không!"
Tôi không thể hiểu được sự nhạy cảm của một đứa trẻ nên tôi vô tình đáp trả.
Để an toàn, tôi đã xem xét khuôn mặt của cô bé trên xích đu bên cạnh tôi.
Nốt ruồi thực sự khiến cô có nét giống một nữ chính.
Tôi chỉ thích họ, ý tôi là những nhân vật có nốt ruồi.
Tuy nhiên, nếu đó là một nhân vật nam có nốt ruồi, tôi sẽ chỉ thở dài và nói, [Họ hoàn toàn không hiểu gì cả.......] Tuy nhiên,
Điều nên đặc biệt chú ý là những nhân vật nữ có nốt ruồi.
Đó là tín điều mà tôi đã sống trong kiếp trước.
Tuy nhiên, không có nữ chính nào có nốt ruồi dưới mắt trong [Phá Vỡ Chuỗi Buồn].
Nói cách khác, cô bé này hoàn toàn không nên liên quan đến bất kỳ Flag nào của tôi.
Một ngày đã trôi qua kể từ khi ký ức của tôi xuất hiện bên trong Hideyori nhưng vẫn còn 10 năm nữa trước khi câu chuyện chính của game bắt đầu.
Không đời nào tôi lại chạm trán một nhân vật trong game chỉ vào ngày sau khi Gift của tôi biểu hiện phải không?
Trời ạ, tôi đã tự dọa mình vì chuyện chẳng đâu.
"Từ Blanco nghe giống như Brocon, cậu không nghĩ vậy sao." <Eng: Người Nhật gọi xích đu là Blanco, có lẽ bắt nguồn từ gốc của từ tiếng Bồ Đào Nha, Balanco.>
"Brocon......? Bra mà?"
"Chuyện này cũng thất bại nhỉ........"
Dù sao thì tôi cũng ước là lời cô không kết thúc bằng Bra.
"Xích đu không vui nếu cậu không làm cho nó di chuyển đúng cách."
"Di chuyển?"
"Như thế này."
Để cho cô một ví dụ, tôi mạnh mẽ đẩy cú đánh của mình về phía trước.
Tôi đã không chơi xích đu trong nhiều năm nhưng cảm giác được chơi xích đu sau một thời gian dài chắc chắn rất thú vị đối với tôi.
Cảm giác gió thổi trên mặt cũng thật tuyệt!
"Ồ! Vui quá!"
"Không, không phải cậu đang chơi đâu mà vui....... Tự mình thử xem, dùng chân và đu mình qua lại như thế này."
"U, Unn. Y, Yaaa!"
Chiếc xích đu di chuyển qua lại tới 10cm.
"Vui quá."
"Với cậu, mọi thứ đều vui nhỉ......"
Tôi thực sự không hiểu nổi sự nhạy cảm của một đứa trẻ.
Với độ tuổi mà tôi thấy mọi niềm vui đều đã là quá khứ đối với mình, có lẽ tôi đã thực hiện bước đầu tiên để trở thành một ông già rồi.
"Chúng ta hãy chơi trò đó tiếp theo nhé!"
Cô chỉ vào cầu trượt gần đó, có vẻ như đó là đối tượng tiếp theo mà cô quan tâm.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]