Một đêm trôi qua.
A, tôi hồi hộp quá.
Hồi hộp đến mức không ngủ nổi luôn.
Hình như tiêu chuẩn cho cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi ở thế giới này là Admin là quá cao thì phải?Giống như kêu một người nhút nhát đột nhiên nói chuyện với Thủ Tướng vậy.
Người mà tôi vừa nói chuyện thậm chí còn quan trọng hơn cả Thủ Tướng nữa.
D?Cái tên đó là một ngoại lệ, không tính.
Lẽ ra người đầu tiên tôi nói chuyện phải là dân thường C nào đó.
Tại sao là C hả?Ai biết.
Nói chung là Gyurigyuri đã hứa sẽ không tự mình đến để cản tôi lại một thời gian, nên việc tôi lo lắng nhất coi như xong.
Cái tên đó đơn giản hơn tôi tưởng.
Nếu không thì mọi chuyện sẽ không như thế này.
Tôi được cứu rồi.
Thôi tạm thời quên Gyurigyuri và cứ lên núi nào.
Vì hôm qua tôi thư giãn hơi quá nên hôm nay tôi sẽ đi nhanh hơn một chút.
Tôi dùng những bước chân dài hơn so với hôm qua trong lúc vẫn Giám Định mọi thứ.
Mỗi khi tôi tìm được một loại cây hôm qua tôi chưa thấy thì tôi dừng lại một chút.
Mặc dù tôi đang cố để nhanh hơn nhưng nếu tôi thấy tò mò thì biết sao giờ.
Tôi nhanh chóng đi qua khỏi khu đồng cỏ và đi vào khu rừng.
Vì không có đường đi gì hết nên băng rừng khá khó khăn, nhưng tôi dùng “Hoạt Động Không Gian” nhảy qua từng tán cây một.
Không thấy có vết chân thú vật nào, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng con quái vật nào hết.
Không có quái vật ở khu này.
Hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-nhen-kumo-desu-ga-nani-ka/3793276/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.