Tôi thoát chết rồi.
Phải từ từ tận hưởng cảm giác này.
Cảm giác còn sống.
Thật sự là một cảm giác tuyệt vời.
Sự tuyệt vọng lại từ từ xâm lấn tinh thần tôi lần nữa.
Từ nay trở đi tôi phải làm gì đây?Tổ của tôi bị phá hủy hoàn toàn.
Là phá hủy hoàn toàn đó.
Tôi nhìn lại chỗ dính trực diện đòn tấn công đó.
Có một vết lõm thật to trên tường.
Ha ha.
Buồn cười thật đó.
Tại sao có vết lõm trên tường?Không phải thiên thạch rơi xuống mới làm được vết lõm lớn thế này sao?Mà vết lõm này nằm thẳng trên tường chứ không phải trên mặt đất nữa?Đòn tấn công trước đó thậm chí còn phá hủy tảng đá lớn kia.
Buồn cười lắm đúng không?Mặc dù tôi đang chết lặng và không tự bảo vệ gì cả, nhưng lũ ong vẫn không tấn công tôi.
Bọn chúng hẳn là cũng đang sợ con Rồng Đất.
Nó là một tồn tại ghê gớm như thế.
Không sợ nó mới là lạ.
Tôi cũng đang sợ nó.
Thật chứ, từ đây trở đi tôi phải làm gì?Có thể đi xuyên qua đàn ong và quay lại lối đi cũ ở trên.
Nếu tôi bỏ qua con Rồng Đất.
Lần này tôi đã may mắn mà sống sót.
Nhưng mà nếu lại bị như lần này nữa, tôi không biết mình có còn sống không.
Lần hành động này của con Rồng Đất chứng minh nó thấy cái tổ của tôi là một chướng ngại phiền phức.
Nếu không nó sẽ không dùng đòn tấn công đó.
Nghĩa là, nếu trong tương lai lại xây một cái tổ khác thì con Rồng Đất sẽ bực mình.
Vậy thì, tôi không xây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-nhen-kumo-desu-ga-nani-ka/3793128/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.