Trong ngày đầu tiên, tôi làm một cái tổ với những yêu cầu tối thiểu rồi đi ngủ.
Mặc dù với cơn đau âm ỉ ở sau lưng thì tôi hơi khó ngủ yên lành, nhưng mà không bị tấn công lúc đang ngủ là tôi vui rồi.
Ngoài ra, tôi đã sợ rằng mình sẽ chết vì vết thương, nên khi tỉnh dậy mà còn sống thì tôi đã cảm giác mừng rỡ tận đáy lòng.
Kiểm tra lại thì tôi vẫn còn đủ 6 HP.
Tôi có nên thất vọng vì nó không hồi lại chút nào hay nên vui mừng vì nó không giảm đi chút nào?Trong ngày thứ hai, tôi bỏ thời gian để mở rộng tổ.
Với cơn đau liên tục từ sau lưng, việc làm tổ cực khổ hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Mấy con ong cũng đến gần mấy lần, những lúc như thế tôi phải bỏ dỡ việc và trốn vào trong lại.
Khác với trước giờ, cứ phải vừa làm việc vừa canh xung quanh làm tôi thấy tinh thần mệt mỏi hơn rất nhiều.
Khác với lúc trước, tôi phải cẩn thận với thể lực nên tôi ăn con ong từ từ.
Trong lúc này thì hết thể lực là chuyện rất tệ.
Tôi dựa dẫm vào thể lực rất nhiều.
Muốn hoạt động hay nhả tơ đều cần tốn thể lực.
Ngay cả khi không làm thế thì tôi vẫn cần phải để dành đủ thể lực để chiến đấu ít nhất một lần.
Hơn nữa, vì không biết liệu tôi có thể tìm thêm thức ăn hay không, tôi cần phải đảm bảo thể lực phòng trường hợp trận chiến kéo dàiNgoài ra trong ngày hôm đó tôi đã biết cấp độ skill “Kháng Đau Đớn” đã nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-nhen-kumo-desu-ga-nani-ka/3793121/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.