Chương trước
Chương sau
“Iru…shia…”
Cánh tay của Mục nát rơi xuống biển và tan biến.
【Đã nhận được 42660 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 42660 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 109 lên 122】
Một lượng lớn điểm kinh nghiệm dành cho tôi.
Vượt trội hơn bất kỳ quái thú nào mà tôi đã từng đánh bại.
Quả đúng là số điểm từ một sinh vật thứ hạng huyền thoại.
Tôi chưa từng nghĩ cấp độ của mình lại lên nhanh khủng khϊếp dù đã ở mức cao đến vậy.
Nhưng thay vì niềm vui thì tôi lại cảm thấy trống rỗng.
Tôi nhìn ra mặt biển.
Những gì tôi thấy chỉ là vảy và máu của cô ấy, chẳng còn gì khác.
Có lẽ do cô bạn trúng phải 〖Hủy hoại〗 và biến mất không còn lại dấu vết.
【Đã nhận được Kỹ năng cơ bản 〖Hồi sức diện rộng〗】
【Đã nhận được Kỹ năng cơ bản 〖Tái thiết (Ligne)〗】
Những kỹ năng ma thuật mới…
【Cấp độ Danh hiệu 〖Phàm ăn (Diệt khổng lồ)〗 đã tăng từ 3 lên 5】
【Cấp độ Danh hiệu 〖Anh hùng〗 đã tăng từ 9 lên MAX】
【Đã nhận được Kỹ năng cơ bản 〖Ánh quang xua tan hắc ám〗】
Tôi thẫn thờ chờ dòng tin nhắn trôi qua.
Sau đó dùng 〖Tự tái tạo〗 ở cổ cô ấy.
Vết thương bắt đầu khép miệng và máu chảy chậm đi.
Tôi vội dừng lại, không muốn minh chứng sự sống của cô bạn phải biến mất.
Thật sự tôi không hy vọng rằng khả năng hồi sinh có thể diễn ra.
Ý thức của cô ấy vẫn còn ở phần đầu bị cắt đứt.
Không thể có chuyện mang cô bạn trở lại dễ dàng như thế.
Cơ thể tôi nhẹ bổng khó mà giữ thăng bằng.
Tôi bay gần mặt nước xem xét những phần còn lại của cô ấy.
Điều này không thể nào là thật được.
Cô nàng đã xuất hiện bên cạnh tôi khi tiến hóa trong hoang mạc để chiến đấu với tên anh hùng, vì thế tôi không tin mình sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cô ấy.
Đối đầu với con Slime để đổi lấy kết quả là tôi mất đi người đồng đội của mình.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không ghét nó.
Khi tôi phát hiện chính nó là kẻ chủ mưu đằng sau cuộc tiến công vào ngôi làng của Rồng đá nhỏ, tôi đã thề con Slime đó là thứ không được phép sống.
Nhưng giờ tôi chỉ nghĩ nó là một sinh vật đáng thương bị vứt bỏ trước sự thao túng của Thần ngôn.
Trong một lúc, tôi không làm gì cả mà giữ yên tại chỗ.
Nhưng tôi sớm nhận ra mình phải họp mặt với Aro và mọi người.
Liệu họ có tha thứ cho tôi vì lựa chọn sự sống bằng cách thế mạng người bạn của mình.
Nightmare chắc chắn sẽ không tha thứ cho tôi.
Nó vô cùng quý mến cô ấy.
…Nhưng tôi vẫn phải quay lại.
Tôi sẽ trở về khu mỏ Alban và kể hết sự tình cho họ nghe.
Có thể Aro, Nightmare và cụ Magiatite còn chưa thoát ra ngoài một cách an toàn.
Hơn nữa Thánh nhân đã trở thành kẻ thù, tôi cũng lo lắng cho cả Volk.
Tôi cúi đầu trước những mảnh vụn chìm dần của cô bạn.
…Cảm ơn vì cô đã luôn ủng hộ cho tôi suốt thời gian qua.

Tôi nhất định sẽ không để mình phải chết dễ dàng.
Chừng nào cái kết đến với tôi, tôi sẽ ra đi hệt như niềm hãnh diện cứng đầu của cô.
Hãy cầu chúc cho tôi nhé, bạn hiền.
Kéo cơ thể nặng nề lao đi trong không trung, tôi hướng về phía Đại khu mỏ Alban.
Mỗi khi phục hồi đủ MP, tôi 〖Tự tái tạo〗 một phần đôi cánh và cơ thể, nhưng cũng không tạo ra nhiều hiệu quả.
Quá trình hồi phục tự động cũng chậm hơn bình thường, có lẽ vì tôi đã thúc ép bản thân quá sức.
Trong tức thời tôi phải giao tranh với Rogueheil, Dịch nhầy hỗn mang, Lilixira rồi lại Mục nát.
Vậy mà tôi còn sống thì đúng là điều thần kỳ.
Biết là vô ích nhưng tôi vẫn thử 〖Hồi sức tăng cường〗.
Quả nhiên chẳng có gì xảy ra cả.
Không phải do thiếu MP mà dường như yếu tố cần thiết để kích hoạt đã quên mất khỏi trí óc tôi.
Nếu tôi nhớ không lầm thì khi chiến đấu với Khuyển hai đầu, các kỹ năng của nó vẫn không hề bị xóa khỏi bảng trạng thái dù đã mất đi một đầu.
Có lẽ nó tương tự như việc bạn không thể cầm kiếm khi đã mất đi cánh tay vậy.
Ouroboros là loài chỉ có thể sử dụng ma pháp từ một bên đầu.
Nếu tôi tiến hóa thành một sinh vật bình thường, chủng loài một đầu thì có thể những kỹ năng ấy có thể tái sử dụng.
Trong lúc bay, tôi kiểm tra những thứ mà mình mới nhận được.
【Kỹ năng cơ bản 〖Tái thiết (Ligne)〗】
【Các bộ phận cơ thể bị khuyết sẽ được tái tạo và hồi phục HP】
【Mức tiêu thụ MP lớn hơn đáng kể so với 〖Hồi sức〗】
…Một phiên bản khác của 〖Tự tái tạo〗?
Có vẻ chẳng hữu ích đối với tôi đâu…?
Khoan, nếu có tác dụng lên người khác thì nó khá quan trọng đấy.
【Con người và quái thú hiếm hoi có được kỹ năng này thường bị bắt và vắt kiệt cho đến chết】
【Vào thời cổ đại, từng có một quái thú sở hữu 〖Tái thiết〗 khi chỉ mới hạng D, nhưng do không có khả năng sinh sản khi chưa đến dạng trưởng thành nên đã bị tuyệt chủng】
Lời giải thích hiển nhiên của Thần ngôn…
Tôi chẳng cảm thấy buồn cười tý nào…
Hừm, vẫn lại là con người.
Dường như ở thời đại nào cũng thế, luôn có những kẻ làm nên mấy chuyện tàn ác.
【Kỹ năng cơ bản 〖Ánh quang xua tan hắc ám〗】
【Lưỡi kiếm được bao phủ trong ánh sáng thánh linh dùng để chém kẻ thù】
【Trước ánh hào quang này, mọi sự dối trá đều vô dụng】
【Tất cả hình thức giảm hoặc miễn nhiễm sát thương từ những Kỹ năng kháng, Kỹ năng đặc trưng, Kỹ năng cơ bản hay trạng thái đặc biệt đều bị vô hiệu để gây nên sát thương mạnh nhất lên mục tiêu】
Vậy đây là kỹ năng từ Anh hùng cấp MAX.
Không may là tôi đâu chiến đấu bằng kiếm.
Có vẻ nó chỉ dành cho loài người.
Tôi không nghĩ ra lúc nào phù hợp để sử dụng tới nó, nhưng…
Nếu tôi đang phải giao chiến với đối thủ sử dụng chiêu thức chuyên biệt để che chắn bản thân thì có thể lại đáng giá…
Dĩ nhiên tôi chưa từng thấy quái thú nào dùng cách như thế cả.
Lý do mà khó gây được thiệt hại thật sự lên Rùa vỏ bình không phải vì kỹ năng mà đơn giản do sức phòng ngự của chúng quá cao.
Xem ra cũng sẽ chẳng hợp lý gì khi giảm phân nửa sức tấn công lúc tôi hóa nhân thuật chỉ để sử dụng được nó.
「Tôi đã khá mong đợi vậy mà chẳng có chút hữu dụng nào như dự tính. Tưởng là sẽ được gì đó để chống lại những đối thủ cùng hạng rồi chứ…」
Tôi dùng tới 〖Thần giao cách cảm〗 mà không suy nghĩ.
Chỉ là tôi định trò chuyện nhiều hơn cùng với cô bạn, nhưng nhận ra điều đó vô nghĩa nên dừng lại.
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra Lilixira.

Có thể, hy vọng, liệu 〖Chư hầu thánh linh〗 của cô ta gọi hồn bạn tôi trở về được không?
Tôi không biết nó có khả thi hay chăng.
Chắc là không thể.
Tôi nhớ rằng Seraphim đã phong ấn linh hồn của mình trong bức tượng đá chờ đến ngày mà Thánh nhân triệu hồi.
Có vẻ hợp lý khi một con rồng đã chết từ lâu lại được hồi sinh là nhờ vào phương thức bảo tồn chuyên dụng mà họ dùng tới.
Tôi không biết đối tượng phải ở tình trạng nào và trạng thái mà cô bạn sẽ được tái sinh.
Ngoài ra cô ấy đâu phải là quái thú có thân thể hoàn chỉnh, nên 〖Chư hầu thánh linh〗 có lẽ sẽ không hiệu quả.
Nhưng không phải là không có khả năng.
…Có lẽ sau khi nhận được Kỹ năng linh thiêng của Quỷ vương, Lilixira lo sợ tôi sẽ phản bội nên tấn công trước.
Nếu thư viện tại Thánh quốc có thông tin chi tiết về điều kiện sinh ra của những quái thú như Mục nát thì nỗi lo của cô ta là điều dễ hiểu và tôi đã nhầm lẫn về hành động của cô ấy.
Là người mạnh nhất, cô ấy có lẽ sợ tôi sẽ trở thành mối đe dọa không thể kiểm soát.
Vậy thì không chừng sự thù địch của cô ta đã phai mờ sau khi tôi dẫn dụ Mục nát rời đi để bảo vệ thành phố.
Tôi hiểu suy nghĩ đó quá ngây ngô.
Nhưng nếu lý do cô ta ra tay vì nghĩ tôi sẽ phản bội, thì giờ chẳng còn dấu hiệu nào để xem tôi là kẻ thù nữa.
Cô bạn cùng tôi đã đạt được thành quả đó, tôi rất tự hào.
Tuy nhiên việc làm của cô ta đã khiến cho người bạn của tôi phải hy sinh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ.
Nếu chịu hợp tác ngay từ đầu, con Slime sẽ chẳng thể nào bỏ trốn và tiến hóa thành Mục nát.
Nhưng bất kể ra sao, tôi không muốn tạo dựng một mối thù vô nghĩa.
Sau khi đã cố gắng mà kỹ năng của Lilixira không thể hồi sinh đồng đội của tôi thì…
Hoặc nếu Thánh nhân giúp đỡ tận tình thật… dù không đáng để tha lỗi, nhưng tôi cũng chẳng chấp nhất báo thù làm gì.
Tôi cảm thấy như thế.
“Hahha, ngươi đây rồi! Là Irushia đúng chứ? Kahhahahaha! Ngươi mất đi phân nửa rồi! Không thể tin được ngươi gần ngủm đến thế! Xem ra chẳng còn gì đáng thú vị dành cho ta nữa!”
Một giọng nói chói tai vang lên từ xa phía sau…
G- Gì cơ?
Giọng con người?
Có lẽ bởi tình trạng cơ thể nên 〖Cảm quan〗 của tôi không hoạt động.
Quay lại, tôi thấy một người đàn ông mặc bộ trang phục đen hở hang, bay lơ lửng nhờ vào sáu chiếc cánh như loài côn trùng.
Hắn rõ ràng không phải là người bình thường.
Có bốn cánh tay, nước da xám tro, tai nhọn như yêu tinh, miệng đầy nanh và những ngón tay dài một cách quái dị, mỗi ngón đều có móng vuốt sắc nhọn.
Xung quanh hắn có ba con ruồi to cỡ con người.
Tôi nhớ tới lời của Thánh nhân.
‘Khi xưa, với sự giúp sức của hội Kỵ sĩ thánh, tôi thu phục được linh hồn của một quái thú hung bạo, Ma thú vương Beelzebub. Thế nhưng rất khó để kiểm soát nên tôi luôn tránh sử dụng tới nó.’
Đây là…?!
“Đừng nghĩ xấu về ta, do ta không thể chống lại mệnh lệnh của Thánh nhân mà thôi! Kuhahahahahaha!”
Hắn bừng to mắt.
Tôi nhìn thấy tia sáng rực đỏ nhấp nháy trong nhãn cầu của hắn.
Giờ tôi đã hiểu ra.
Việc cô ta giải thích linh hồn Ma thú vương rất khó kiểm soát chỉ là lời ngụy biện.
Trong tình thế hiện tại cô ả muốn che giấu sức mạnh thật sự của mình.
Cô ta đã ẩn lá bài Ma thú vương một cách kỹ lưỡng.
「...Hiểu rồi, vậy đây là cách làm của ả. Lúc này đây ta đã thừa biết cô ta không hề có ý định hòa giải」
Lilixira vẫn đang cố gắng loại trừ tôi bằng mọi giá.
“Nhìn ngươi rã rời thế kia, dù không ở tình trạng này thì ngươi cũng không đời nào chạy thoát. Khả năng cơ động thì tốt, nhưng ta sẽ không thể tận dụng được hết sức mạnh, lại còn khiến ta muốn buồn nôn…!”
Người hắn hơi tỏa sáng.
Ngay sau đó hắn nhanh chóng hóa nên khổng lồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.