“Vị khách Meltia cùng người đồng hành phải không? Mời đi lối này.”
Khi chúng tôi đến cổng lâu đài, người lính gác cúi đầu chào.
Nhưng anh ta chỉ cười với Meltia rồi hí mắt nhìn tôi như thể thứ khó ưa.
Khi được một người lính khác dẫn đi trong sân lâu đài, tôi khẽ nói với Meltia.
“...Chẳng lẽ tớ bị xem là kẻ phiền toái?”
“...Phải, ừm, hầu hết mọi người không có bạn đồng hành. Hầu cận thì là một chuyện, nhưng có lẽ chẳng ai lại dẫn theo một người rõ ràng là nhà thám hiểm khác. Tớ chưa từng đi đến một sự kiện như thế này nên chưa biết đâu là lẽ thường hay quy tắc chuẩn mực.”
“Tớ muốn về nhà…”
Lời than vãn phát ra từ miệng tôi.
Tôi lắc đầu để trút bỏ sự rụt rè của mình.
Thế là không được.
Tôi còn phải dành lời ca ngợi công chúa Chris nữa.
Nghe nói ngay cả những học giả cũng không rõ công chúa là kẻ ngốc thiếu suy nghĩ hay thần đồng có thể nhìn xa tới tương lai hơn những người khác.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ không thuộc vế trước.
Nhưng cũng chẳng biết có phải nằm ở vế sau hay không.
Tôi chỉ tìm hiểu được sơ bộ, nhưng không thể chắc chắn có sự tương đồng nào với hành động của công chúa.
Tôi chỉ mới nắm bắt từ bên ngoài, rằng cô ta thay thế vị trí cấp dưới của mình và khiến dân chúng hoang mang, nhưng mặt khác khó để tưởng tượng ra cô ấy thực hiện mà không có sự tính toán.
Tôi không thể diễn đạt chính xác, nhưng công nương Chris có vẻ đáng sợ và quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916717/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.