Chương trước
Chương sau
“......”
Aro ngồi thinh lặng dang cả hai tay.
Mỗi bên cánh tay đều có khối đất đang nhào nặn hình dạng.
Tôi nhờ con bé dùng 〖Đất sét〗 tạo thành một cái lò.
Tính làm món thịt nướng nhưng lỡ mà bốc hỏa nguyên thân cây thì ai cũng thành thịt khét hết.
Con bé phủ đất lên một phần nhánh cây phía trước tổ xem như bếp ăn.
Một cái lò rất cần thiết trong nhà.
Nó đủ khiến tôi được giải tỏa với cuộc sống của một con rồng.
Con chim đã được lấy sạch đồ lòng, nhổ lông, phần chân bên dưới đùi không có thịt cũng được cắt bỏ, hiện tại nó đang treo trên tơ nhện.
Lò nướng đủ để đặt vừa con chim vào trong, kích cỡ siêu lớn cho rồng.
“Long thần, ma lực… không đủ…”
Aro khẽ đưa tay ra với tôi.
Sắc mặt hơi xấu.
Kết quả do ma tố để con bé duy trì hình dáng bị suy yếu.
Vì liên tục thi triển trong thời gian dài nên có dấu hiệu mệt mỏi.
Không cần phải hỏi, nhóc muốn cần bao nhiêu cứ thoải mái lấy.
Hơn nữa… hay là nghỉ ngơi một chút đi?
Tuy không vất vả nhiều như khi chiến đấu, nhưng quá trình này đòi hỏi sự điều chỉnh một cách chính xác và liên tục, dễ gây áp lực tinh thần.
Khi bị bắt ép nghỉ ngơi, cô nhóc phồng má lắc đầu.
Đ- Được rồi… Anh vui khi nhóc chịu giúp…
Cô bạn nhìn cái lò đang hoàn thiện nửa chừng với vẻ bực tức.
「Đồ ăn! Đồ ăn! Nè, không nướng lên cũng có sao đâu?! Cắt nhỏ ra phải nhanh hơn không!」
Ồ không, với một thứ thế này, chế biến sẽ làm nó ngon hơn nhiều.
Nhiệt lượng sẽ được truyền đến tận sâu bên trong thịt.
Cô có thể thưởng thức đống đồ lòng mà tôi moi ra khi nãy.
Cô ấy đành miễn cưỡng vươn đầu qua đó, lè lưỡi nuốt chúng vào miệng…
Người khác thì không muốn ăn chứ cô ta chơi xả láng.
“...Cho em mượn đuôi.”

Aro đưa tay ra, có chút giận dỗi.
H- Hmm… bây giờ nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Bỗng con bé đến gần một cái cây… là Mộc quái.
Aro nhìn với vẻ không tin tưởng, Mộc quái tới chỗ lò nướng rồi từ từ nhắm mắt lại.
Phần bếp chưa hoàn thành tỏa sáng với đất xuất hiện từ không khí…
“...Á không… Để tôi làm.”
Con bé lo ngại yêu cầu Mộc quái dừng lại bằng lời thẳng thắn.
Mộc quái nắm lấy phần đất vừa mới tạo dựng, nó vỡ vụn rơi ra.
Buồn bã, nó đi trở vào tổ…
Ờ, tôi biết tại sao Aro lại không muốn giao phó công việc mà con bé đang thực hiện.
Những cảm giác đó tôi hiểu được.
Ngoài ra 〖Đất sét〗 của Aro ở cấp 6, khi Mộc quái chỉ ở cấp 2.
Rất khó để họ có thể cùng đạt sự chuẩn xác.
Chắc vì không có ý làm Mộc quái thất vọng, con bé nhìn nó bỏ đi với vẻ hối lỗi.
Rồi lại vội đưa tay lên người tôi.
T- Tạm ngừng một chút đi mà…?
Cô nhóc suy nhược vì thiếu ma lực thì tôi có thể cho một ít, nhưng như thế sẽ lại lao đầu vào làm việc nữa…
Bắt ép thì cũng hơi sai.
Vâng…
「Đồ ăn! Đồ ăn!」
Èo… xong bữa ăn rồi đó à?
Aro lắc đầu và nhìn cô bạn gật như búa bổ, rồi nhìn tôi…
Xin lỗi, hãy tiếp tục đi.
Tôi đưa đuôi ra cho con bé.
Một lúc sau, cái bếp lò siêu to bự chảng đã xong.
Lớp 〖Đất sét〗 phủ trên cây không cần công phu gì nên cũng nhanh gọn trong nháy mắt.
Tôi ngay lập tức khò 〖Hơi thở thiêu đốt〗 để làm nóng lò.
Sau vài phút điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, tôi cắt con chim ra đặt vào trong rồi đậy nắp lại.

Một ít lâu thì tôi lấy miệng mở nắp và mang thịt chim nướng ra.
Bên ngoài lấp lánh mỡ dầu.
Quái thú này lượng chất béo nhiều đáng kể thật.
Nhìn kỹ lại thì đúng là to ghê.
Những món ăn có kích cỡ phù hợp với tôi mang lại giá trị rất nhiều.
Việc bay suốt khoảng thời gian dài mà không ăn uống, tôi xin cảm tạ và sẽ ăn cho tới no say luôn.
Lớp mỡ sáng bóng càng làm cho nó trở nên hấp dẫn.
Mùi thịt nướng xông thẳng vào mũi khiến nước dãi đổ ngập trong cuống lưỡi.
Tôi dùng chân trước xé đùi trái ra.
Lúc định đưa vào miệng, cô bạn nhào tới giật nó khỏi tôi.
Ê này!
Cô ấy hất miếng đùi lên không trung rồi ngoạm lấy ngon lành.
Liếm phần nước thịt chảy ra từ miệng, cô ta nở một khuôn mặt hạnh phúc.
...Đã vậy tôi cũng không trách.
Vẫn còn nhiều mà.
Rồi tôi cũng được ăn thôi.
Cô bạn thì ngấu nghiến, còn tôi thì từ tốn cảm nhận hương vị.
Khoảng khắc cắn vào, phần nước nóng hổi chảy khắp miệng.
Ngon quá trời quá đất luôn.
Cứ như mấy năm rồi tôi mới được một bữa ăn tử tế.
Rắc thêm chút muối là còn hợp lý nữa…
Nước biển kế bên nè, làm ra một ít cũng không tệ.
Sau khi nhả những miếng xương sạch trơn, tôi nhìn ra hòn đảo.
Từ độ cao này, ngay cả những cánh rừng rộng lớn cũng nằm lọt thỏm giữa các đầu ngón chân của tôi.
Nhưng trên hết là đại dương bao la.
Ở phía xa, thác nước hùng vĩ cắt ngang mặt biển, hiện lên rìa của 〖Tận cùng thế giới〗.
Từ đó trở đi là một vùng hư vô.
Khi lần đầu bắt gặp Adam, tôi có đủ mọi sự nghi ngờ về nơi này, nhưng có lẽ cuộc sống ở đây không đến nỗi tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.