Cơn gió thổi qua người tôi thật dịu nhẹ.
Tôi đã bỏ lại cánh rừng xa phía sau.
Lần đầu tiên mà con tim lại tha thiết đến thế.
Tôi tạm biệt ngôi làng Lithovar mà chẳng hề xác định điểm đến tiếp theo.
Họ không có nhiều thông tin ở khu vực bên ngoài, đáng tiếc hơn nữa là tôi không dành thời gian để tìm hiểu những vùng đất khác ở thế giới này từ Adofu.
Nhưng với tốc độ bay hiện tại, tôi có thể rời xa khỏi lãnh thổ con người.
Việc tìm được nơi sinh sống có thể dễ hơn tôi tưởng.
Mặc dù chưa nghĩ tới đích đến, nhưng có một chuyện tôi đã quyết định.
Đó là để lộ bản thân trước mặt con người khi đang bay.
Như thế sẽ chuyển hướng sự chú ý từ bộ tộc Lithovar sang cho tôi.
Dù sao cũng đã nhờ cậu thanh niên nhân thú Nell rồi, làm vậy để cho chắc lần hai.
Tôi thấy những con phố xa bên dưới.
Mọi người chỉ như cái chấm nhỏ, không biết họ sẽ nhìn nhận tôi như thế nào nhỉ?
La hét rồi chỉ trỏ chăng?
「Ê, sắp đánh rơi rồi kìa」
Tôi nhận ra móng vuốt đang bấu chặt lấy Mộc quái sắp vụt ra.
Nhánh cây của nó xào xạc trong sợ hãi.
Úi trời- Xin lỗi…
Mà này, không phải cách nói hồi nãy hơi bị vô cảm đấy sao?
Cô bạn lườm Mộc quái như thể hỏi tôi tại sao phải mang nó theo.
Tôi quay đi vờ như không để ý.
Mặt khác Aro thì cưỡi trên đầu.
Đôi tay bằng đất hóa cứng lại để bám chắc hơn.
Con bé vẫn ổn nếu tôi có tăng tốc lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916650/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.