“...” Tôi cảm thấy áy náy không yên khi đang trên đường rời đi cùng với tiểu đoàn. Không biết liệu Azalea có đánh bại được con rồng chứ. Nếu cậu ấy thất bại tôi sẽ bị thiên hạ cười nhạo vì dẫn cả đoàn tư quân đi chết một cách vô ích. Bởi lẽ, tôi đã đầu tư một khoảng không ít cho 〖Thợ săn đói khát〗. Không chỉ dùng tiền để thu nhận những thành viên mạnh trong Ardesia mà còn từ những vương quốc lân cận khác. Không ngoa khi có thể so sánh lực lượng của tôi ngang hàng với đội quân hoàng gia. Tôi đã cống hiến nửa đời mình cho nó, cũng như xem binh đoàn này là mục đích sống. Vật sở hữu giá trị nhất của tôi. Tôi đã vô số lần khoe mẽ nó với những giới quý tộc khác. 〖Thợ săn đói khát〗 bị một con rồng cản trở và phải rút lui trước lũ mọi rừng, thậm chí còn không đạt được thành quả gì. Tôi chắc chắn sẽ trở thành một trò hề. Giờ chuyện xảy ra trong lúc ngai vàng đang trống chỗ, dòng tộc của tôi sẽ ô danh mãi mãi. Tôi đành giao lại hết cho Azalea. Cậu ta mà chiến thắng thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng cậu ấy có thể làm gì chỉ với một vài người lính trong khi con rồng có thể dễ dàng tiêu diệt cả tiểu đoàn? Tôi đã sợ hãi khi đối mặt với nó và làm theo ý Azalea nên rời đi… Nhưng liệu đây có phải là sự lựa chọn tốt nhất? Giờ như ngồi trên đống lửa. Tình huống tôi đang đối mặt thật nghiệt ngã. Cần phải bình tĩnh lại, những lo lắng ấy cứ dồn dập trong đầu mãi. Trong lúc mệt mỏi, Grodel phi ngựa lên cùng chỗ tôi. “Sao vậy Grodel?” “...Ngài Tolman, thần nghĩ chúng ta không thể để hết cho Azalea được. Ngài không nghĩ thế ư?” “Ừm… Đúng là vậy, nhưng… quân lực hiện tại của chúng ta chẳng thể làm gì…” “Ngài quên sao? Thần đã nắm được thông tin về Carbuncle từ bọn nhóc thổ dân mà.” “...Nói ta xem.” Tôi đáp lại sau một lúc suy xét. Mục tiêu mà tôi theo đuổi bị quên mất do Azalea làm gián đoạn. Thật ra tôi không nghĩ cách này có khả năng cao thành công. Tuy có tiểu đoàn thứ tư bên cạnh, nhưng Azalea đã mang theo chỉ huy Nowell cũng như những cá nhân nổi trội khác. Nếu phải đối mặt với lũ thổ dân, chúng tôi có thể bị áp đảo trước số lượng và lợi thế địa hình của chúng. “Có vẻ con quái thú mang đá quý đã trở lại sau một trận hỏa hoạn lớn trong khu rừng. Vậy nếu chúng ta đốt lửa lần nữa, nó sẽ tự tìm đến. Khi nắm được chiến lợi phẩm trong tay, những tổn thất mà chúng ta đã chịu sẽ được bù đắp.” “Nó sẽ mò đến đây nếu chúng ta đốt rừng ư? Chắc không?” “Ai biết…? Bằng chứng cho việc đó chưa thể chứng thực. Nó không chừng có nhiều hành vi mà chúng ta chưa rõ. Nên làm thế nào? Ngài Tolman?” “Hmm… Cũng đáng để thử. Nếu chẳng mang lại kết quả gì, chúng ta vẫn có thể nhanh chóng thoát ra trước khi ngọn lửa quá lớn.” Tôi trả lời, Grodel cười toe toét. “Quả đúng là ngài. Hêhê, kết thúc bằng cách chạy trốn thì chán lắm. Thế này mới xứng.” Tôi tạm dừng binh đoàn và tập hợp những người có thể sử dụng hỏa thuật rồi ra lệnh cho họ đốt lửa cùng một lúc. Tôi thảo luận với Grodel về kế hoạch tẩu thoát, bao gồm đường rút lui và những người dùng được thủy thuật.
“Vậy chúng ta sẽ tái tổ chức đội hình thế này. Cậu nghĩ sao Azal-...” Tôi quên mất cậu ấy không có ở đây, rồi thở dài. Cậu ta rất tài giỏi nên tôi luôn giao lại công tác kiểm tra lần cuối, thiếu vắng có hơi khó chịu. Một người luôn hiểu ý tôi và dành nhiều lời tôn vinh, giải quyết những tình tiết diễn ra bất ngờ hoặc thiết lập sự đảm bảo khi mọi thứ vượt quá kiểm soát… Không có cậu ấy, tôi không biết kế hoạch này có tin tưởng được hay không. “Grodel, anh nghĩ thế nào?” “Eh? Ah, ừm, chẳng phải ổn rồi ạ?” “......” Rõ ràng không có cậu ấy ở đây thật vô ích. Tôi thở dài lần hai. Bất chợt nhìn lên tôi thấy một sinh vật như đứa bé ngồi trên cành cây, tỏa ra ánh sáng nhạt. Chúng không mặc quần áo, với đầu và cơ thể liền một khối tựa như đất sét. “Nhìn dị thế… Chúng là cái gì vậy?” “Được gọi là Raran chăng? Chúng thần đã từng thấy trong lúc đến đây.” “Rồi như thế nào?” “Eh? Chúng không gây nguy hiểm. Với lại số lượng trong khu rừng này khá đông.” Azalea chắc chắn sẽ nắm rõ hơn... Vô dụng quá. May mà chúng không phải mối đe dọa, nhưng nhìn chúng ghê chết đi mất. “Ê nè, ai đó đuổi chúng đi đi. Gớm quá.” “Hah!” Khi một người lính rút kiếm rồi tiếp cận, nó liền dời đi xa. Thậm chí dùng ma thuật tấn công chúng sẽ thoáng biến mất. Nhưng vì lý do nào đó mà số lượng của chúng dần tăng lên. Lúc đầu chỉ khoảng mười, nhưng giờ đã có gần năm mươi con đeo bám chi chít trên những nhánh cây xung quanh như thể quan sát chúng tôi. “Chúng định làm gì thế? Nhanh đuổi đi mau!” “Xin lỗi ngài Tolman! Thần sẽ tức tốc sửa lại ngay!” “Thật ra…” Sau vài phút, một con Raran cuối cùng đã trúng tên. Cơ thể bị đánh bật ra sau, tuôn chất lỏng màu xanh lục. Những con khác lần lượt biến mất. Khi tôi nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi, lại nhiều con hơn xuất hiện thay thế. Gần cả trăm ánh mắt hờn ghét nhìn lấy chúng tôi. “Gϊếŧ chúng! Dùng cung tên đi! Nhắm mắt bắn cũng trúng nữa!” Cũng như lần trước, phần lớn số tên bắn ra trượt, nhưng dần dần cũng nhiều con bị trúng tên. Vậy mà cứ mười con bị gϊếŧ thì có năm mươi con lại hiện ra. “Cá- Cái quái?! Chúng là thứ gì thế?!” “K- Không sao. Chúng vô hại…” “Rõ ràng có thái độ thù địch mà!”
“...Dời địa điểm. Tôi cảm thấy không ổn khi cứ trông thấy chúng thế này.” Chúng tôi di chuyển, nhưng… chúng cứ liên tục nhân lên lan rộng ra các khu vực xung quanh. Không ngờ khu rừng này lại chứa nhiều đến vậy. Rất khó để ước tính số lượng chính xác. Bất cứ nơi nào chúng tôi đi qua đều có nhiều Raran đậu trên nhánh cây cách đó không xa. Đã bị gϊếŧ gần hơn cả trăm rồi mà còn không ảnh hưởng gì tới chúng. “T- Tốt quá, trúng ba con. Nhưng chúng ta tiêu diệt nhiều vậy rồi mà vẫn…” Một cung thủ than phiền. Liền sau đó, khoảng mười con hiện ra vây lấy anh ta. “Eh…? Eh…?” Chúng lao tới anh ấy nhanh chóng. Anh ta gào thét, nhưng đồng đội xung quanh cũng kinh hoàng. Họ hướng những mũi tên về phía đó. “Đ- Đừng bắn! Khoan đã!” Họ tung ra vô số đòn ma pháp và phóng tên. Vài Raran bị hạ, nhưng phần đông chúng đã biến đi. Người lính xấu số ở giữa chết vì dính nhiều mũi tên, nhưng cơ thể anh ta cũng có dấu hiệu khô héo và teo lại. Lũ Raran liền vây lấy một người khác. Anh ta la hét vùng vẫy cố trốn thoát nhưng bị chúng đổ dồn lên người ngay tức khắc. Đợt tung đòn thứ hai cũng chết nhiều con kể cả anh ta. Tôi kinh hãi khi tưởng tượng nếu mình bị trường hợp tương tự. “S- Sao đây Grodel?! Thế mà là không nguy hiểm đó hả?” “Th- Thần không hiểu, sao chúng…” “Đ- Đốt khu rừng đi! Nhanh lên! Nếu là lửa, chúng có thể sẽ không dám đến gần!” “V- Vâng!” “Rõ!” Những pháp sư liên tục thổi lửa vào hàng cây, mặc dù những đơn vị của họ chưa hoàn thành việc sắp xếp. Trong lúc vội vã, mọi người chuẩn bị đường thoát hiểm và những thủy pháp sư tập hợp. Tôi cũng quyết định rời khỏi đây. Khi bỏ chạy, tôi cảm thấy chúng vẫn tiếp tục gia tăng số lượng xung quanh. Có một điềm báo khi chúng tụ tập lại và màu sắc những tán lá cây nhạt dần. Không lâu sau, mấy chiếc lá rụng xuống. Chưa kết thúc, những thân cây khô héo đổ ngã chặn đường lui của chúng tôi. Lũ ngựa hoảng loạn dừng lại. “Đừng ngưng chạy! Nhảy qua… hơ?” Một lượng lớn Raran trèo lên chân con ngựa của tôi. “Uooooh!” Tôi vội nhảy xuống, rút kiếm lùi ra xa. Chúng buông khỏi những nhánh cây như mưa rơi. Thảm thực vật nơi chúng bước qua héo úa, ánh sáng của chúng ngày càng rực rỡ hơn. Một cảnh tượng đáng sợ khó mà nhận ra chúng từng được xem là lũ sinh vật rừng vô hại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]