Chương trước
Chương sau
“...Có lẽ tôi buộc phải sử dụng 〖Triệu hồi〗 ngay lúc này.”
Với mục đích làm mồi nhử, tôi chỉ gọi ra một con Lecherta nhỏ để bảo toàn ma lực, vì đã cố tích lũy cho đến giờ nên thật không dễ chịu.
Nghe tôi cằn nhằn, nữ pháp sư Sherry bên cạnh cúi đầu hối lỗi.
Phép thuật 〖Ẩn thân〗 mà cô ta yểm lên không mấy hiệu quả, cho nên có vẻ một trong hai đầu của Ouroboros đã đánh hơi thấy chúng tôi.
“Sherry, kỹ năng của cô thậm chí còn được Nowell khen ngợi… Nhưng cái đầu đó quả thật có giác quan rất nhạy bén.”
(Trans: trước khi vào hang cô bạn có để ý thấy, tên này liền gọi một con thằn lằn để đánh lạc hướng)
Lực lượng diệt rồng chúng tôi chia ra bảy người ở trong hang còn tôi và Sherry ở bên ngoài.
Cô ấy chỉ có mặt ở đây để dùng 〖Ẩn thân〗.
Khi đã đảm bảo đủ số lượng bên cạnh ngài Tolman để phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, chỉ còn tám người tốt nhất tôi có thể mang theo.
Dù gì tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị kế hoạch tác chiến chu toàn.
Nếu đó thật sự là Ouroboros, một con ma thú hạng A.
Chúng được biết đến với cách chiến đấu dùng sức chịu đựng và ma lực bất tận để gọi lên đạo quân xác sống, cho nên thật may khi chỉ có mỗi đứa bé xác sống kia.
Tuy nhiên nó không phải là một con thú có thể đánh bại khi đối đầu trực diện.
Cho dù ở thế nhân dạng suy yếu cũng chẳng có gì thay đổi.
Tôi sẽ dụ nó vào hang, sau đó biến hình rồi dùng 〖Bộc long phá〗 chôn sống nó.
Đó là kế sách ban đầu.
Tôi bàn với ngài Tolman sẽ chỉ sử dụng 〖Bộc phá〗 là để những thành viên khác không biết tôi hy sinh nó cùng với họ.
Chiêu thức ấy nói thẳng ra chẳng khác gì gãi ngứa, 〖Bộc long phá〗 còn chưa chắc.
Để đảm bảo hơn, tôi sẽ chặn đứng nó lại khi bị nghiền dưới đống đổ nát.
“Ngài Azalea… Umm, khi nào ngài sẽ triệu tập với Nell và những người khác?”
“......”
“Ngài Azalea?”
“Hãy báo với bá tước Tolman họ đã góp công rất lớn trong việc chinh phạt Ouroboros.”
“Ch- Chẳng lẽ… A- Azalea, bộ ngài không quan tâm tới cậu nhóc nhân thú ấy sao...?”
“Chúng ta đang đứng giữa cuộc chiến, tôi không có đủ thời gian cho những cảm xúc đó, đừng lớn tiếng quá.”
Sherry như muốn nói gì đó nhưng đành im lặng.
Thương vong mà binh đoàn 〖Thợ săn đói khát〗 đã vượt xa mức bình thường.
Con số ấy chỉ tăng thêm chưa đến mười người.
Một sự hy sinh nhỏ dọn đường cho vị vua của tôi.
Cuối cùng, âm thanh của vũ khí đã phát ra trong hang.
Nell có lẽ đã sử dụng kiếm thuật của cậu ta.
Không cầm cự lâu nữa đâu.
Cái chết đang chờ họ chỉ còn là thời gian.
Ngoan cường hơn tôi tưởng đấy.
“Sherry, cô xong việc rồi. Hãy trở về với ngài Tolman và những người còn lại.”
“Azalea, ngài sẽ…?”
Tôi sẽ dùng tới 〖Hóa long thuật〗 sau một thời gian rất dài.
Áp lực lên cơ thể rất lớn, vì vậy không phải một kỹ năng có thể hô biến tùy tiện.
Nhưng bởi tôi đâu có thể tung ra 〖Bộc long phá〗 trong hình dạng con người.
Cho dù được thì hiệu quả cũng giảm đi đáng kể, tệ hơn, tôi có thể nổ tung vì lực tác động.
Khi vận hành ma lực lên người, máu tôi sôi sục dữ dội.
Tôi tìm lại ký ức khi huyết long hòa trộn trong cơ thể và ghi nhớ hình ảnh đó thật sâu sắc.
Thân hình tôi ngay lập tức lớn lên khi tiếp nhận nguồn sức mạnh khổng lồ.
Tôi đã trải qua rất nhiều quá trình rèn luyện tinh thần để có sức chịu đựng trong những tình huống nguy cấp, nhưng cảm giác mà nó mang lại không dễ gì kiềm chế nổi.
Nó vốn thuộc về loài rồng, khiến tôi bị thôi thúc bởi một ý chí tàn sát mạnh mẽ.
Tầm nhìn của tôi nâng lên.
Bên dưới tôi thấy Sherry hoảng hốt.
Tôi đã từng biến hình trong những nhiệm vụ trước đây của ngài Tolman, vì thế phần lớn mọi người trong 〖Thợ săn đói khát〗 đều biết, nhưng có lẽ Sherry thì chưa.
Đi trên đôi bàn chân to tướng về phía cửa hang.
Tôi bám lên trần hang ngó vào trong.
Kia rồi.
Một cảnh tượng mà tôi đã thừa biết rõ, giờ nó trông khá lớn con.
Nó phải chuyển hóa để chống đỡ trước đòn tấn công của Nell.
Khi nhìn ra trước nó đã trông thấy tôi.
“UoO, ooOOoOOOO…”
Giọng tôi tự kêu lên không kiểm soát.
Cơ thể này, dòng máu này, nó háo hức muốn chiến đấu với con rồng ấy.
Tôi hội tụ ma lực ở trước mặt, tạo ra khối cầu nóng sáng.
Sau khi đã tích lũy đủ, tôi nuốt lấy rồi nhả ra nhắm vào con Ouroboros nhân dạng.
Sóng xung kích từ 〖Bộc long phá〗 nghiền nát bên trong hang.
Sức công phá quá dư thừa.
Có lẽ nhận ra được hành động của tôi, con Ouroboros vô hiệu 〖Hóa nhân thuật〗 và chạy về phía lối ra.
Thân thể to lớn của nó chèn ép vào vách đá.

〖Bộc long phá〗 thổi bùng trước ngực khi nó cố sức di chuyển.
Cùng với tiếng gầm của con rồng hai đầu, cái hang bắt đầu đổ sập.
Một khối đất khổng lồ tách ra rơi vào người nó.
Nó dang rộng đôi cánh để chống đỡ và thoát khỏi sự phá hủy, nhưng nó sẽ sớm bị chôn sống thôi.
Âm thanh rền trời vẫn tiếp tục thêm một lúc.
Không còn bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào trong lớp đất đá vụn.
Lo sợ nó có thể còn sống sót, nhưng chắc là không sau khi bị cả khối núi đè…
Tôi vẫn muốn đảm bảo.
Không chừng nó sẽ trốn dưới lòng đất để hồi phục lại ma lực.
Tôi lại mở miệng ra ngưng tụ một quả cầu nóng.
Dường như nó đang cố thoát ra theo lối trần hang.
Đã thế… tôi lùi lại phía sau một chút điều chỉnh góc bắn.
Có một chỗ hơi phồng không tự nhiên ở đằng kia.
Tôi nuốt lấy khối cầu rồi dang rộng đôi cánh khô héo bay lên cao.
Tiếp tục là một đòn 〖Bộc long phá〗.
Sức nóng thiêu đốt xuyên qua sỏi đá, rung chuyển toàn bộ cái hang đã bị sập.
Mặt đất tách ra, để lộ tư thế nằm sấp của con Ouroboros.
Quả nhiên tôi đã đoán đúng vị trí.
Phần lưng ánh nhạt có vài chỗ bị cháy đen.
Máu xanh tuôn ra ở những vết thương bị gạch đá rơi trúng.
Đôi cánh cũng hoàn toàn bị xé toang, không thấy nó còn đủ sức chiến đấu nữa.
Nó không cử động.
Mặc dù vị trí đã bị lộ và có thể lại bị tấn công, nó chẳng hề nhúc nhích.
Cuối cùng nó đã chịu thua cuộc.
Bản thân tôi cũng không đủ ma lực cho 〖Bộc long phá〗 nữa, nhưng vẫn có thể lôi xác nó ra.
Tôi hướng tới ngọn núi chỗ nó nằm.
Bỗng nó bừng mở mắt rồi cả hai đầu ngóc lên.
Đôi cánh te tua của nó rộng mở khi tung một cú bằng chân trước đánh bay tôi.
“Uoaaah!”
Tôi nhanh chóng loạng choạng đứng dậy khi chạm đất.
Đòn đánh đó khi nó vừa thức dậy nên may mắn là không có nhiều sức lực.
Nhưng tại sao chứ?
Tôi biết nó là một quái thú rất bền bỉ, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Nó vẫn còn thở sau khi nhận hai đòn 〖Bộc long phá〗 trực diện và sự kiện trong cái hang.
Vậy sao trước đó nó không cử động?
Tôi nhìn xuống bên dưới chỗ của nó và thấy những đứa trẻ Lithovar bị bắt làm con tin ở cùng nhau, không chút thương tích.
Nell cũng có mặt ở đó.
“...”
Có lẽ lý do nó quay trở lại không phải để thoát ra mà để bảo vệ họ.
Tôi không thể tin được nó lại thành công cứu lấy tất cả khỏi sự sụp đổ ấy…
Chắc chắn nó có sở hữu ma pháp hồi phục.
Thật đáng kinh ngạc.
Tôi đã phóng đại mức độ kinh hoàng của Ouroboros để lôi kéo cậu ta, nhưng không nghĩ rằng những gì tôi đã nói lại không chính xác.
Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng một sinh vật vẫn ưu tiên lũ trẻ khi bị dồn đến bước đường thế này.
Cơ thể của nó đầy xây xát.
Nó vẫn chữa trị cho bọn họ đến cạn toàn bộ ma lực của bản thân.
Cú tung đòn khi nãy… quả thật rất yếu.
Thể lực còn lại của tôi cũng xuống rồi.
Việc duy trì long dạng lâu hơn nữa sẽ khiến tính mạng của tôi gặp nguy hiểm…
Nhưng tôi vẫn có thể vượt qua.
Trên người nó đã bị cạo bay bởi 〖Bộc long phá〗 và hang lở, không có dấu hiệu nó có thể hồi phục.
Nếu dùng hết sức tấn công vào điểm yếu, tôi sẽ kết liễu được nó.
“Guuuuu…”
Ouroboros trừng mắt nhìn tôi từ bên trên.
Tôi đoán nó còn không thể đỡ nổi cơ thể khổng lồ của mình nữa.
“UoOOOOOOoOh!”
Tôi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và vươn móng để khoét phần ngực dễ tổn thương của nó.
Bốn vết cào sâu hiện ra trên phần da thịt.
“GuoOh!” “Gaah!”
Hai cái đầu giận dữ hướng về tôi theo hai hướng.
Tôi nắm được ý định của nó rồi liền lùi lại.
Sẽ được thôi.
Khả năng linh hoạt của nó đã chậm lại.
Nó gần tới cửa tử rồi.

Chiến thắng của tôi ở trước mặt.
“Uu, UuUU…”
Tôi cố gắng bật khỏi mặt đất bay lên không trung, nhưng những gì làm được chỉ là khụy gối xuống đất.
Tôi cạn ma lực rồi.
Hình dáng đang trở lại bình thường.
Dù cố hết sức nhấc chân, cả cơ thể đau buốt kinh hoàng.
Tôi chưa từng vượt khỏi giới hạn biến hình như thế này.
Luôn luôn lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
Không còn ở trạng thái chiến đấu nữa.
Vì thế tôi thay đổi suy nghĩ của mình.
Cho đến giờ, tôi đã tập trung kháng cự lại ý chí tàn phá điên cuồng của long hình.
Tốt hơn hãy để mặc.
Tôi dành hết tâm tư để duy trì hình thái.
“UoOOoOOOOOOOhh!”
Bỗng trở nên thật nhẹ nhàng.
Tầm nhìn của tôi thu hẹp lại.
Tôi không biết là do sự phấn khích hay kiệt sức, mà con tim lại đập rộn ràng.
Âm thanh tôi nghe được chỉ là từng nhịp đập của bản thân.
Cảm giác như cơ thể không còn là của mình nữa, do một thứ khác điều khiển.
Nhưng có thể khẳng định tôi đang nhắm vào ngực của Ouroboros.
Những đòn tấn công sẽ dễ dàng xé nát da thịt lộ ra của nó.
Theo bản năng, tôi biết cú tiếp theo sẽ hạ nó.
Tôi nghe thấy tiếng nó gào lên.
Tay phải của tôi đã bị cắn.
Tôi cố rút lại nhưng cả bờ vai đứt ra.
Nó sắp chết rồi, vì thế mà nó lại trở nên dữ tợn đến vậy.
Nhưng rõ ràng là tôi đã mất đi cánh tay.
Tôi dùng tới móng vuốt ở tay trái.
Sẽ trúng thôi.
Tôi thắng rồi.
Tôi sẽ thắng.
Nhưng không có cảm giác gì cả.
Không có lực tác động.
Khi nhìn xuống, tôi nhận ra tay trái không thể nâng lên.
Ký ức mờ nhạt trỗi dậy.
À phải, tôi đã để tay trái, tay thuận của mình, bị cướp mất bởi cô gái xác sống kia chỉ để bảo toàn ma lực.
Tôi trông lên.
Đầu của Ouroboros rời xa đi một cách mờ ảo.
Mắt chúng tôi nhìn nhau.
“――”
Không nghe thấy gì cả.
Ngay sau đó một cú đâm mạnh vào hông.
Lạ là, nó chẳng hề đau.
――
「Fuhahahaha, Azalea, cậu làm tốt lắm! Không thể tin cậu lại có thể hạ gục cả một con Ouroboros! Việc tôi lên làm vua toàn bộ đều nhờ công sức của cậu! Cậu thật sự quá xứng đáng!」
「Thưa ngài, ôi… không, thưa bệ hạ, thần biết cho dù có bỏ lỡ cơ hội thì vận mệnh của bệ hạ vẫn không thể nào thay đổi mà.」
Nghe tôi trình bày, ngài Tolman nở một nụ cười.
Ngày hôm nay ngài ấy đã trở thành vua của vương quốc Ardesia.
Tôi không thể gọi ngài ấy theo cách thông thường nữa.
「Rất hoan nghênh lời tâng bốc của cậu, Azalea! Fuhahahaha! Không ai phù hợp hơn với vị trí bên cạnh tôi cả!」
Trong lúc ngài Tolman đang nói, Nell xuất hiện.
「B- Bệ hạ, n- nó thật hợp với người.」
「Cả cậu nữa? Nếu không quen cậu không cần phải đưa ra những lời khen có cánh đâu.」
「L- Lỗi của thần...」
「Chấp nhận lời xin lỗi. Thật ra… cậu là một hiệp sĩ của đội cận vệ hoàng gia, không cần phải ngần ngại. Cậu có lòng can đảm rất lớn. Rõ chứ, tôi muốn cho toàn bộ thần dân thấy dáng vẻ oai vệ của mình… Azalea, sao cậu lại cười?」
「Không ạ, thần chỉ hơi ngạc nhiên vì bệ hạ đã chọn Nell vào đội cận vệ hoàng gia.」
「Những người có thành tích lớn lao phải được trả công xứng đáng. Như tôi vẫn hay nói, trân trọng sức mạnh. Nell chiến đấu với con rồng chỉ với thanh kiếm, tung những đòn đánh quả quyết và sống sót trở về. Cậu ta còn làm tốt hơn sự hài lòng của tôi. Mặc dù tôi đã hơi nghi ngờ khi cậu khuyên hãy thuê cậu ấy trong lần bắt gặp ở đấu trường cá cược ngầm khi đó.」
「Không phải bởi chính bệ hạ yêu cầu ạ? Người yêu cầu sự mạnh mẽ, và vị trí của thần là ở bên cạnh người… Thần chỉ đơn giản nhìn cách Nell chiến đấu mà gợi nhớ lại.」
「Cậu còn nhớ ư? Đó là khi tôi đưa cậu rời khỏi điền trang của Gobia và cho cậu gia nhập 〖Thợ săn đói khát〗. Thật hoài bão biết mấy!」
Ngài Tolman bật cười sảng khoái rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường.
「Hmm, đến giờ rồi. Đã tới thời điểm tôi diện kiến. Cùng đi nào, Azalea, Nell.」
Đột ngột tôi cảm thấy chóng mặt.
Và rồi nó kết thúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.