Chương trước
Chương sau
...Số lượng phát hiện bởi 〖Cảm quan〗...
Ước tính chính xác nhất khoảng năm mươi.
Tôi đoán thực tế còn nhiều nữa.
Những người bị bộ tộc Lithovar bắt hiến tế cho Manticore chủ yếu đều là nhà thám hiểm.
Hay nói cách khác là số người rơi vào tay họ không thể quá nhiều.
Họ sống trong khu rừng và tránh tiếp xúc với bên ngoài nhất có thể vì chính tập quán kỳ lạ của mình, thiệt hại họ gây ra theo tôi nghĩ là không đáng.
Thế này không đủ để một vị lãnh chúa nào đó đánh giá họ là thế lực nguy hiểm được.
Con số năm mươi…
Chúng chắc chắn là lực lượng chính, không phải mồi nhử.
Không thể tưởng tượng nổi sao lại huy động lực lượng lớn cỡ này.
“Kẻ thù đang đến! Có hơn bốn mươi người! Chênh lệch quân lực nhiều quá! Trở về làng nhanh trước khi chúng ta bị bao vây! Còn truga… hãy sử dụng đến khi anh thấy họ đã! Có vẻ chúng ta đã bị phát hiện nhưng chưa lộ vị trí chính xác!”
Bella thông báo cho mọi người.
Người đàn ông đang đưa truga lên môi hốt hoảng dừng lại.
“K- Không thể nào!”
Sao nhiều vậy, không phải chỉ cỡ ba mươi thôi á?”
Họ hoang mang.
Ít nhất là đến năm mươi luôn đấy.
Còn tốc độ di chuyển… rõ là chúng bắt được dấu hiệu gì đó.
Có thể chúng cũng đã phát hiện ra chúng tôi nên gấp rút chặn đường rút lui.
Thuận tiện ghê.
Tôi chưa từng nghĩ lại đối chọi tới hơn năm mươi người.
Dù những nhóm khác tìm thấy chúng trước thì họ chỉ đành lợi dụng địa thế để bỏ chạy bảo toàn lực lượng.
Nếu chúng tôi không giải quyết vụ con sông và chuẩn bị cho đợt phản công vào sáng sớm thì ngôi làng đã tan tát rồi.
“Ngài Long thần, nhanh rời đi mau! Chúng ta cần thông báo với những nhóm tuần tra khác…”
“GuoOOOO…”
Tôi lắc đầu hướng mặt về phía kẻ thù.
Dù chưa biết thực lực của chúng, nhưng… tôi là một Ouroboros với sức chống chịu vô hạn cơ mà.
Vai trò phòng thủ hậu phương không ai thích hợp hơn tôi cả.
“L- Long thần lựa chọn tham chiến!”
“Đã vậy tôi cũng sẽ chiến đấu! Bằng hết sức lực của mình!”
Dù những chiến binh Lithovar đã muốn rút lui trước đó nhưng họ đã sẵn sàng vũ khí…
Umm… Lỡ mà bí quá thì do tôi còn b- bay lên bỏ trốn được mà.
“Fruga, cậu trẻ tuổi nhất! Hãy hộ tống sư tế Bella rời đi ngay!”
“N- Nhưng…”
“Nhanh đi đồ ngốc! Thất bại là tôi trở về đá đít cậu đấy!”
“...Đ- Được! Sư tế Bella theo lối này!”
...Quả nhiên họ nghĩ mình đã thua trước rồi.
Nhóm chúng tôi đơn độc đối phó với cả một đạo quân là điều dễ hiểu.
Tôi nghĩ chỉ là chuyện hiếm, nhưng không ngờ có nhiều người vẫn sở hữu 〖Cảm quan〗 như vậy.
Chắc vì chiến đấu trong rừng nên chúng mang theo một người có năng lực này.
Bên đây có mười chiến binh Lithovar, ngoại trừ Bella với một người trở về báo tin thì chúng tôi còn chín…
Chúng gấp năm lần chúng tôi.
Bỗng tôi nhận thấy một số tín hiệu trải ra theo hàng ngang.

Hmm? Chúng định bỏ qua chúng tôi để chặn tin nhắn phía sau?
Không phải…
Chúng đang vòng qua hai bên để bao vây tất cả.
Bọn này có ý định tiêu diệt không chừa sót lại ai?
Vì không thấy được chúng nên tôi càng áp lực.
Không còn nghi ngờ gì nữa...
Chúng có kinh nghiệm thực chiến.
Lại còn phối hợp nhóm một cách hoàn hảo.
Những tưởng chỉ là nhóm quân thù được thành lập vội vã… vậy là không chính xác rồi.
Rập rập.
Rập rập.
Tiếng vó ngựa làm náo động cả khu rừng.
“GuoOOH!”
Tôi gầm lên rồi lao ngược lại.
Nếu xông lên phía trước là nằm trong vòng vây chắc luôn.
Phá vỡ thế trận chưa hoàn thiện của chúng là lựa chọn an toàn nhất.
Cả chín người chiến binh chạy theo tôi.
Tám kỵ sĩ xuất hiện.
Chúng mặc quân phục màu xanh biển giống Derek.
Tôi nhận ra huy hiệu trên giáp ngực.
Những tên này khá bài bản.
Thật lạ.
“Con Long thần có mặt rồi kìa!”
“Ah, đừng vội tiếp cận nó. Bao vây rồi giữ khoảng cách. Nếu chúng ta bị hạ trước khi những đơn vị khác kịp đến là toi đấy. Vì không đủ hỏa lực nên hãy để nó lại cho nhóm ma thuật chiến đi. Đảm bảo xử hết lũ nhỏ lẻ ra.”
Thoáng qua đủ biết gã có ria mép phía sau là đội trưởng.
Có vẻ văn hóa Long thần của tộc Lithovar cũng được nơi khác biết đến.
Nếu chúng cứ nghĩ tôi là Amphis thì dễ rồi.
“Đội trưởng, lâu rồi chúng ta chưa gϊếŧ người, không thể khích lệ một tý được sao?”
“Cá nhân tôi không thích món vặt này. Tôi muốn nhanh chóng quét sạch ngôi làng kìa… Nhưng sao có lũ do thám xa thế này…? Chúng không bị trúng độc ư?”
Tên đội trưởng nhìn tôi như thể chỉ là một thứ cản trở.
Lâu rồi chưa gϊếŧ người…?
Nghĩ thật lạ.
Làm gì có nhà thám hiểm nào vì thù ghét mà huy động được hơn năm mươi người và rõ ràng là chúng đã quen với việc hành động nhóm.
Cứ tưởng trò hạ độc là để giảm chênh lệch quân lực… nhưng không phải trường hợp này.
“Nhanh gϊếŧ lũ bám đuôi kìa. Nếu ngài Tolman đến trước khi chúng ta kịp có cơ hội thì không còn thú vị nữa. Hãy làm những gì đã được rèn luyện.”
Gã đội trưởng vỗ tay.
Tôi chợt có dự cảm.
Bảy tên lính phía trước hắn rút kiếm xông đến tôi.
“Chả trách đội trưởng lại thiếu động lực như thế!”
“Chúng ta đủ xuất sắc để nếu đội trưởng cố gắng thêm một chút là đơn vị này được thăng hạng rồi…”
“Đồ ngốc, những người thông minh chẳng tham những lợi ích nhỏ đâu.”
Chúng đến đây để gϊếŧ chóc mà lại lắm lời như vậy.
Nhiều tên khác sắp đến nên chúng nghĩ ra tay với chúng tôi như món khai vị thì chẳng thành vấn đề.
“Chúng tới rồi!”

“Ngài Long thần! Để chúng cho bọn thần mà hãy cảnh giác với những tên khác…!”
Tôi phóng tới lũ binh sỹ với tốc độ tối đa.
“Gì thế… gh!”
Con ngựa và người cưỡi tách ra giữa không trung, ngã nhào xuống đất bê bết máu.
Tôi cắn vào bụng tên đội trưởng ngơ ngác đưa lên cao.
“N- Ngài Barres!”
“Gah, gaa… 〖Hồi sức〗… 〖Hồi sức〗…”
Hắn vội niệm chú.
Với thái độ vô cảm, tôi đập hắn xuống đất.
Mặt tôi cũng chịu tác động.
Chắc bản thân cũng bị ít thiệt hại.
Tôi đã hơi quá tay vì muốn bỏ đi sự do dự của mình.
Cơ thể gã đội trưởng Barres buông lỏng khi máu đổ ra từ phần đầu vỡ nát.
Đó là trải nghiệm tôi chưa từng gặp kể từ khi trở thành con rồng, vô cùng khó chịu.
Điểm kinh nghiệm đầu tiên khi gϊếŧ người trong cơn thù hận.
【Đã nhận được 192 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 192 điểm kinh nghiệm】
...Hắn mang lại nhiều hơn con Abyss một chút.
Qua phản ứng khi tôi lao tới, có lẽ chỉ số của hắn cũng chỉ loanh quanh bấy nhiêu.
Đám binh sỹ cứng người nhìn...
Tôi mở miệng thả tên đội trưởng rơi xuống.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Con đường tà ác〗 đã tăng từ 8 lên 9】
Cứ nói những gì ngươi thích.
Chỉ trong hôm nay, ta sẽ đại khai sát giới.
「...Không cần làm những điều bản thân không muốn. Cứ giao cho tôi」
Không thể phiền cho cô hết được.
Hơn nữa… tôi biết ơn kẻ thù.
Dù không biết mục đích thực sự của chúng là gì… nhưng chúng sẽ hiểu là tôi có thể ra tay tiêu diệt chúng mà không ngần ngại.
“X- Xung phong!”
“Chúng ta có Long thần bên cạnh!”
Người Lithovar xông lên đám kỵ binh bằng mũi giáo của họ.
Bất ngờ trước cái chết của gã đội trưởng, chúng hối hả tháo chạy.
Một tên còn ngã khỏi ngựa.
Tôi nghe thấy tiếng chân đến gần nên quan sát xung quanh cùng cô bạn.
Cuối cùng… những kẻ khác đã đến.
Chúng vây lấy chúng tôi theo ba ngã.
Số lượng… hơn bảy mươi.
Cùng với đơn vị khi nãy là vượt tám mươi.
...Có thể còn nhiều hơn nữa nếu chúng chia nhóm…?
Tôi đã không nhìn nhận chúng chính xác.
Qua những lời nói chuyện, chắc hẳn còn những đơn vị khác đang hướng tới ngôi làng.
“Chúng ta đoán đúng. Một con mồi lớn.”
Tên chột mắt dẫn đầu cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.