Chương trước
Chương sau
Bella nhắm mắt hướng về tôi.
「Long thần, chuyện ngài đã nói trước đó...」
Trước hết tôi có điều khác muốn giải thích.
Có thể sẽ khá lâu và cô sẽ thắc mắc sau khi nghe xong.
Hy vọng cô hãy tiếp nhận từ đầu đến cuối cho rõ mà không phải hỏi qua ý kiến của Nargom.
「......」
Cô ấy tỏ ra bối rối.
“Sao thế Bella?”
Nargom bước lại gần làm cô ấy giật mình, không biết nên làm gì.
Mặc kệ lão, tôi tiếp tục nói.
Thực chất tôi hoàn toàn không phải là Long thần khi xưa.
Chỉ đơn giản là tình cờ gặp mặt và được bộ tộc Lithovar kính trọng.
Có một số điều tôi biết về Long thần tiền nhiệm.
Không chừng… chị của cô, Hibi cũng chẳng biết cho tới lúc đảm nhận vai trò sư tế.
Cô biết đấy, Long thần trước kia không đủ trí tuệ để nghĩ ra đề xuất giải quyết vấn đề với Manticore.
Nó không phải là sinh vật máu lạnh như cô vẫn tưởng.
Chỉ là một con rồng hồn nhiên vô tư được tôn thờ khi săn Abyss mà thôi.
Bella suy sụp.
Vì chưa phải là sư tế, quả như tôi nghĩ, cô ấy không biết đến chuyện này.
Có một nhà kho mà chỉ dòng dõi sư tế mới được phép bước vào, họ có những thứ cần phải che giấu…
Quả nhiên tôi đã đúng.
Người đưa ra biện pháp hiến tế để thỏa mãn Manticore không phải là Long thần.
Có lẽ là người sư tế chín năm trước.
Hibi khi đó còn quá nhỏ tuổi, chỉ có thể là tiền bối.
Người đó nghĩ đấy là phương án giảm thiểu thiệt hại nhất.
Dù đã cố gắng rồi, nhưng…
Vấn đề nằm ở chỗ, lấy danh nghĩa sư tế để tuyên bố chuyện này không hẳn ai cũng chấp nhận.
Chỉ một người chống đối cũng đủ gây hỗn loạn.
Làm gì có ai khác muốn hy sinh nếu người trước đã không muốn.
Vì thế mà sư tế đó mới mượn danh nghĩa mệnh lệnh của Long thần.
Mà không, nhiều sư tế đã lắng nghe Long thần và dẫn dắt ngôi làng qua nhiều thế hệ…
Chắc người đó đã thuật lại lời của Long thần để giúp chức trách của họ quan trọng hơn cũng như đảm bảo giữ vững tuân thủ các truyền thống.
Không đời nào Long thần, một con Amphis có đủ khôn ngoan để quản lý ngôi làng cả.

Vậy… tôi đã kể hết rồi, cô có tiếp nhận được tất cả chứ?
“K- Không thể… Không đúng… Chỉ là…”
Bella mở to mắt thất thần...
Nhìn qua tôi biết cô ấy đang có suy nghĩ trong đầu.
Càng củng cố hơn cho giả thuyết của tôi.
“...Bella?”
Nargom gọi nhưng cô ấy đổ sập.
“Cô Bella, vững lên!”
Hai người đàn ông bỏ vũ khí chạy đến đỡ lấy.
“Cô Bella, tỉnh táo lại đi!”
“A, aaa, aa… N- Nước… lấy…”
“Tôi đi ngay đây!”
Mất bình tĩnh là chuyện không thể tránh khỏi.
Cô ấy đã biết việc tôn thờ Long thần còn mang mục đích chính trị cho ai khác.
Hơn nữa, điều này cho thấy cuộc xung đột từ trước đến nay chỉ như một trò đùa.
Việc hiến tế ngay cả bên phía đối nghịch Long thần cũng phải làm.
Chẳng qua lời Long thần được thực hiện theo mà không có sự phản kháng khiến họ mất lòng tin vào nó.
Bây giờ cô ấy đã biết Long thần không đưa ra chỉ thị này, lý do của cuộc xung đột xem như không còn.
“N- Ngài Nargom… Có chuyện tôi muốn nói với ngài…”
Hơi thở cô ấy dồn dập.
“Đ- Đừng nói lớn! Không nên gây ra căng thẳng!”
Sau vài giây im lặng, cô ấy nhắm mắt niệm chú.
Giải thích mọi chuyện với lão qua 〖Thần giao cách cảm〗
“C- Chuyện đó… ta không tin! Hoàn toàn vô lý! Đừng để bị lừa!”
Không phải không tin mà đúng hơn là lão không muốn thừa nhận.
“...Mọi người, xin hãy nghe...”
“D- Dừng lại! Cô không muốn gây ra cảnh hỗn loạn trong tình hình bây giờ đâu phải không? Để không có sự hiểu lầm, những gì cô nghe được điều phải thông qua ta. Đó là lý do…”
“Có thể điều này chỉ được truyền miệng qua những đời sư tế. Cá nhân tôi không biết nhưng có một số giả thuyết…”
“K- Không được!”
Nargom tóm lấy Bella.
Một tay nắm tóc và quấn cổ cô ấy bằng tay còn lại.
“Kh- Khụ…”

Hai người vệ sĩ bên cạnh kéo lão ra.
Cô ta ngã xuống đất.
“Bình tĩnh lại đi ngài Nargom!”
“C- Các người bảo ta bình tĩnh!? Sau khi nghe xong những câu chuyện điên rồ?! Cả Bella nữa… Ai lại tin vào lời nói dối trắng trợn như thế!? Con rồng đó muốn khiến chúng ta ngu dại tới cỡ nào mới chịu hả dạ!”
Nargom hét lớn, còn Bella đứng dậy.
“...D- Dù thế nào, tôi cũng phải nói với mọi người…”
“Không, ta cấm ngươi!”
Nargom vùng vẫy thoát khỏi hai người đàn ông rồi đánh ngã Bella.
Sau đó lão đè lên người cô ấy.
Tôi liền lập tức định vung đuôi hất lão đi, thấy hành động của tôi, lão cười.
Không thể nào…
Lão đang có âm mưu đổ lỗi bị Long thần tấn công sao?
Tôi do dự hạ đuôi xuống.
Trước khi kịp vung nắm đấm, lưng lão bị đâm bởi ngọn giáo.
Lão bị ngã ra trước nên lấy tay chống xuống đất.
Nó đâm vào bên hông lão khá sâu.
Một lượng lớn máu chảy ra.
Mặt người đàn ông cầm giáo tái đi một cách đáng sợ.
“Ooo, ooooooooh!”
Nargom gào lên như một con thú hoang.
Những ngón tay của lão nắm chặt thành một đường trên mặt đất.
Như thể lão biết nếu quằn quại, mũi giáo có thể di chuyển gây tổn thương những bộ phận khác bên trong, vì thế mà cắn răng chịu đựng.
“T- Thôi chết! Sâu quá!”
“C- Cầm máu nhanh…”
“Ngốc! Đừng rút bừa ra!”
Umm… Có phiền dùng 〖Hồi sức tăng cường〗 không bạn tôi...?
Dù biết là cô không ưa.
“Gaah.”
Ánh sáng phủ lấy Bella.
Dù vẫn còn choáng váng do bị bóp cổ và đánh ngã, sắc mặt cô ấy đã đỡ lại.
“C- Cám ơn…”
Bella tỏ ra bối rối rõ ràng…
Umm, giúp lão già thối Nargom luôn đi chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.