“Có ai không! Giúp đi! Đừng bỏ rơi ta! Ta đã đóng góp cho các người biết bao nhiêu rồi!? Cái vương quốc này sẽ trở lại cái thời kỳ nghèo nàn, thối nát ngay trước mắt nếu ta mà chết đấy! Có hiểu không hả!?!?”
Phần lớn thường dân đã bỏ chạy khỏi đây.
Nhưng cũng còn vài chục người vẫn ở lại, chú tâm quan sát sự việc kể từ đầu cho đến cuối.
Và đương nhiên, không một ai trong số họ làm gì cả.
Chân trước đang đè chặt tên anh hùng, tôi đặt thêm chân còn lại.
Nhún nhẹ là... xịt nước.
“Eek!! Dừng lại! Nếu ta- Người anh hùng mà hy sinh thì không còn ai đủ sức để ngăn chặn quỷ vương đâu! Sẽ là một bể máu! R- Rồi ngươi sẽ phải chết! Dừng lạiiiii! Thả ra- Thả ta ra, mẹ kiếp! Ta là… Vị dũng giả vĩ đại!!”
Tên anh hùng cào cấu và cắn xé bàn chân của tôi.
Ta dám cá ngươi trở nên thảm hại thế nào trước mặt mọi người.
【Danh hiệu 〖Người hùng nhỏ bé: Cấp MAX〗 và Danh hiệu 〖Tinh thần quả cảm: Cấp MAX〗 được chuyển thành 〖Người hùng quả cảm: Cấp 1〗】
Hở!? Gì vậy?
【Quá trình chuyển giao Kỹ năng linh thiêng 〖Cõi phàm nhân〗 hoàn tất】
Kỹ năng linh thiêng?
Giờ tự dưng lại đề cập đến, tôi cứ mãi để ý đến một kỹ năng của tên anh hùng mà tôi không thể nhìn ra… chẳng lẽ là cái này?
“V- Vậy nghĩa là thế nào!? Đừng nói những điều nhảm nhí! Ý ngươi là lợi dụng ta cho tới khi tả tơi rồi chán thì vứt qua một bên hả!? Loại ‘Thần thánh’ nào mà đê tiện như vậy!?!?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916536/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.