Đường đi phía sau tôi đã bị lấp bởi đá vụn.
Ở đằng trước là hai mươi con kiến cấp độ cỡ rồng đá nhỏ.
Cái tình thế không tài nào tránh khỏi hệt như hồi ở khu rừng.
Nhưng tôi có đủ năng lực bước ra khỏi đây an toàn mà còn tích lũy đủ số điểm kinh nghiệm vô cùng cần thiết.
Hành lang trước đó rộng hơn nơi này vì lũ kiến đã sửa đổi kiến trúc.
Thế nên số lượng kiến tôi sẽ đối diện mỗi lượt chỉ năm con.
“Guu…”
Tôi gầm gừ khi vẫn khép miệng, lúc lũ kiến chỉ mãi chăm chú nhìn.
“Kucha!”
Con dẫn đầu huy động cả nhóm bắn 〖Súng đất sét〗.
Cả hàng đống lửa đạn.
Do không sợ làm bị thương nhầm đồng đội nữa, chúng vô tư xả hết.
Không gian chật chội khó di chuyển, tôi cũng không thể đỡ hết với 〖Phong trảm〗.
Đành chạy thẳng tới luôn vậy.
Tôi lấy cánh tay che chở trước vô số viên đá khi lao thẳng vào chúng.
Mặt, tay, bụng, chẳng có chỗ nào mà không bị dính đạn.
Thỏ banh ngồi trên đầu tôi nên cần ưu tiên hơn hết.
Chẳng đau đớn gì nhiều khi tôi đã lên cấp, nhưng sát thương gây ra vẫn nhói chứ bộ.
Tôi tập trung thu gọn khoảng cách và chuẩn bị sẵn móng vuốt đón tiếp lũ kiến.
Vì Adofu đang ở trong miệng nên tôi không dùng hơi thở được.
Còn lại chỉ có thể dùng tới sức trâu mà thôi.
“Pefu!”
Thỏ banh vang lên, cơn đau từ những vết bầm tím trên cơ thể đã dịu bớt.
Nó vừa dùng tới 〖Hồi sức〗.
Cũng được việc không kém.
Thể lực của lũ kiến bị giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916514/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.