Chương trước
Chương sau
Hết thảy một lượt, mọi con kiến đều ngừng quan tâm tới tôi mà để mắt đến Adofu.
Mặc dù chúng đã tốn không ít nỗ lực để kiềm giữ được chân tôi và biến trần hang thành một thứ vũ khí, thế nhưng chúng lại bỏ qua cơ hội cực kỳ ngon để có thể gϊếŧ được tôi.
Có thể do tác động của kỹ năng 〖Mồi nhử〗 mà Adofu vừa sử dụng.
Nó có sức mạnh để biến bản thân thành vật thu hút sự chú ý.
Nhớ lại trong lần gặp mặt đầu tiên, lúc tôi và Adofu còn đang choảng nhau, tôi đã không thể nhận ra sự hiện diện của tên anh hùng từ sau lưng.
Tôi cứ tưởng rằng do hắn có 〖Bước đi vô thanh〗 và 〖Ảo ảnh〗, thế nhưng đó không phải là thứ duy nhất.
Adofu hẳn cũng đã dùng tới kỹ năng này trước đó.
“Kuchaa!!”
Cả đàn kiến xông vào Adofu.
Ông ấy cố gắng chiến đấu nhưng bị chèn ép trước số lượng không hề công bằng.
Một con kiến dùng miệng vô hiệu hóa được lưỡi đao của Adofu.
Lại một con khác cắn vào vai ông ấy.
Adofu ngã gục xuống.
Việc ông ta tự ném mình vào cả một ngọn núi kiến, chính kẻ thù không thể hình dung ra được chuyện đó.
Để tôi có thời gian thoát khỏi 〖Đất sét〗 đang cầm giữ mình, ông ấy đặt cược mạng sống vào làm mồi nhử.
Tôi hối hả để tìm cách thoát, nhưng mãi không thể rút chân ra được.
Vẫn không hiệu quả, tôi vô cùng nóng giận.
Dù có hết sức nhấc chân lên, mặt đất có rung động nhẹ, và chỉ thế mà thôi.
Chẳng có lấy một vết nứt xuất hiện.
Càng vội vàng, tôi lại càng tốn thêm thời gian vô ích.
Tôi bị kẹt trong tình huống bất lực.
KHỐN NẠN, VỠ ĐI CHỨ!
SAO MÀY KHÔNG CHỊU VỠ RA?
Dĩ nhiên đợt tấn công của lũ kiến vẫn chưa kết thúc dù ông ấy đã ngã quỵ.
Mặc dù chẳng còn chút khả năng tự vệ, Adofu vẫn làm rất tài tình để không bị nghiền nát.
Một lần nữa lũ kiến lại tập hợp và chất chồng lên Adofu.
“Guugaa!!”
Dùng hết mọi sức lực của mình, tôi đâm răng nanh vào đất.
Lực tác động dội qua đầu tôi nhưng mặt đất cũng đã bắt đầu nứt vỡ.
Tôi lại cắm hàm răng xuống lần nữa.
Đã có ba cây răng nanh rơi ra.
Máu chảy khỏi miệng tôi nơi những cây răng bị gãy.

May thay vết nứt cũng đã xuất hiện.
Tôi đập mạnh vào chúng.
Vết nứt lan rộng hơn và vỡ vụn, giải phóng đôi chân của tôi.
“Kucha?” “K-Kucha!!”
Nghe thấy tiếng tôi đã thoát ra, một vài con kiến quay lại.
Tôi hất đầu tung thỏ banh lên không trung.
“Peefuu!?”
Tôi quăng người tới, mở to miệng đón thỏ banh vào bên trong.
Từ đây tôi chuyển sang tư thế 〖Lăn〗.
Thông cảm nhé thỏ banh.
〖Ánh sáng〗 của thỏ banh vụt tắt và mọi thứ hoàn toàn tối đen.
Tuy nhiên tôi đã ghi nhớ không gian xung quanh và vị trí của lũ kiến.
Giờ hãy tiến lên và giải cứu cho Adofu…
Khoan đã, cho dù có tấn công tôi cũng không thế phá tung được ngọn núi kiến như vậy?
Bên cạnh đó có vài con kiến đã quay lại để ý đến tôi.
Vì vậy nếu nhảy đến chỗ Adofu bọn chúng sẽ ngăn cản lại hành động của tôi.
Hừm, có những cột trụ đỡ, tôi đặt cược vào chúng vậy.
Tôi điều chỉnh lực quay về hướng nơi Adofu và nhắm thẳng vào tường.
Bởi do bóng tối, tôi không nắm rõ được khoảng cách giữa mình và vách tường, nhưng tôi vẫn không ngừng tăng tốc.
Phần lưng tôi đập vào tường.
Cả cơ thể như muốn rụng rời hết cả.
Tiếng va chạm cực lớn, vang dội và rung chuyển toàn bộ đường hầm.
Tôi không biết như thế liệu đã đủ ngăn lũ kiến lại chưa?
“...Kucha?”
Từ trong bóng đen, âm thanh một con kiến kêu lên dọc theo hành lang.
Sự náo động mà bọn chúng gây ra hiện giờ bỗng dưng tắt ngúm, càng nghe rõ hơn tiếng của con kiến trước đó.
Tiếp tới, một phần trần hang tách ra rồi rơi xuống.
Đó dù sao cũng là phần đất sét hóa cứng mà lũ kiến kỳ công tạo dựng.
Vị trí rơi xuống ít nhiều có thể tạo ra được vài sát thương.
Sau khi trần hang rơi xuống, còn kèm theo cả đất đá bên trên.
”Kucha!!” “Kuchaa!!” ”Kuchaa!!”
Bằng lời báo hiệu, lũ kiến vội phân tán.
Tôi nghĩ vậy là đã tốt.

Do chúng thay đổi phần tường để ẩn nấp, trần hang mất đi sự ổn định.
Hơn nữa một phần trần hang bị biến hóa thành cái gai càng khiến cấu trúc yếu hơn.
Trên hết, tôi còn tác dụng thêm lực chấn động mạnh, phần mái vòm cong phải chịu thêm sức nặng, làm cho trần hang đổ sập.
Một viên đá vụn suýt rơi vào đầu làm trầy vai tôi.
Nguy hiểm quá, thiệt hại sẽ không ít nếu thật sự bị nó va trúng.
Bây giờ tôi cần ít ánh sáng.
Tôi nhả thỏ banh ra và đặt lên đầu. (Trans: làm nón bảo hiểm chăng? :v)
Trên người nó ướt đẫm nước dãi và dính bết trên đầu tôi.
...Có vẻ nó muốn nổi điên lắm rồi, nhưng vẫn giữ im lặng và phát 〖Ánh sáng〗.
Tôi khuỵu gối hạ thấp người và chạy xuyên qua hành lang.
Hướng thẳng tới chỗ của Adofu cũng như vừa tránh những mảnh vỡ lẫn lũ kiến đang bỏ chạy.
Nhưng không phải tất cả chúng đều vậy, một con thấy sự hiện diện của tôi nên lao đến.
“Kuchaa!!”
Tôi vung móng và khoét ngay một lỗ vào người.
Chẳng biết bị thương vì đá vụn rơi, yếu đi vì trúng độc hay bị thương trong trận chiến vừa rồi, chỉ một phát mà nó hết động đậy luôn.
【Đã thu được 432 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng đi bộ: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 432 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Hắc long tai ương〗 đã tăng từ 64 lên 65】
Tôi lại lên cấp nữa.
Tuy cũng nhanh thật đấy, nhưng nghĩ tới những nguy hiểm phải đối mặt mà phát ớn.
Mà từ trước tời giờ đều như vậy hết mà.
Adofu nằm đẫm máu trên mặt đất.
Lũ kiến đã chèn ép ông ấy sau khi giải tán vì trận sập lở.
Môi Adofu mấp máy cho tôi thấy tín hiệu ông ta vẫn còn sống.
Nhưng sự nhẹ nhõm đó chỉ là tạm thời.
Một mảnh đất sét sắp rơi vào người Adofu.
Tôi lao tới và che chắn ông ấy bằng cả tấm lưng, tảng đất sét đó liền vỡ nát sau khi va chạm.
Hú vía, may mà kịp thời hành động.
Tôi cúi thấp đầu, đưa lưỡi ra và cuốn Adofu vào miệng.
Sau đó tôi bắt đầu bỏ chạy theo sau lũ kiến.
Khu vực hành lang nơi chúng náo loạn sẽ sớm sập đổ.
Tôi cần phải tìm nơi nào khác an toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.