Tôi tìm kiếm con mồi của mình trong khi đi quanh quẩn trong sa mạc.
Tưởng đâu chỉ đơn giản thôi, nhưng lại không như những gì mà tôi nghĩ.
Tôi cố gắng mò lại vị trí cái tổ kiến trước kia, nhớ được chết liền, lỡ mà nhìn thấy là hên dữ lắm đó.
Tôi cứ tiếp tục di chuyển.
Có lẽ nên bay lên cao và quan sát xung quanh.
“Guua!”
Sau tiếng hét thất thanh, tôi ngưng lại và nhìn về phía sau.
Đôi tai của thỏ banh đang bám víu lấy đuôi của tôi.
Ối cha, tôi quên béng việc thỏ banh và Adofu đang ở trên lưng.
Tôi nhẹ nhàng hạ đuôi lên mặt đất để họ trèo xuống.
“Pefu…”
「Thật sao, đi kiếm hên?」
Đúng.
Với mục tiêu đạt nhiều điểm kinh nghiệm nhanh chóng, tôi nhất định phải thực hiện điều này.
Tôi không tin chắc mình nhận được kết quả khả quan, nhưng dù sao cũng là sự nổ lực của bản thân rồi.
Nếu không hạ gục nổi hắn thì chẳng còn cơ hội nào để tôi đối đầu được với tên Anh hùng đó (quái nhân).
Nhưng ít ra tôi có thể dành chút thời gian để thỏ banh có thể tẩu thoát một khi kịch bản tồi tệ xảy ra.
“Pefu…”
「Nhưng...」
...Tôi không muốn phải thừa nhận, nhưng quả thật hắn là một đối thủ không tài nào thắng được.
Đã thế tôi còn phải trông chừng thỏ banh.
Nó sẽ khiến tôi càng thêm lo lắng khi đang chiến đấu.
“Pefuu…”
Có vẻ như không hoàn toàn chính đáng, nhưng cũng có lý do của nó.
Adofu có đủ năng lực đối diện với quái thú hạng C.
Ông ấy dường như không có mấy quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916494/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.