Adofu xông đến tôi một lần nữa.
Phải làm gì đây, đòn đánh giả đã không còn hiệu nghiệm nữa.
Vừa rồi suýt thành công vì ông ta không nghĩ “một con rồng thì biết đéo gì giả vờ ngây thơ chứ”.
Xem như ngay từ ban đầu trò này đã phế rồi.
Và bây giờ, cần phải chờ một khoảng thời gian để có thể tận dụng lại cách đó khi nó bị quên lãng trong nhịp độ cuộc chiến.
Tôi hít vào, thở một hơi chậm rãi và lườm mắt về phía con ngựa.
“Guruwaaaaaaaaaaaa!!”
Bụi cát bị xới tung lên bay theo gió sau tiếng gầm của tôi.
Con ngựa Adofu đang cưỡi vì kinh hãi trước 〖Gầm〗 mà run sợ.
Có thêm chút bão cát góp phần thêm không khí cao trào.
Trong một khoảng khắc, vận tốc của con ngựa trở nên suy yếu khi nó phi đến tôi.
Còn người đàn ông kia, tôi bó tay luôn.
Sẽ phải chịu đau một ít đấy nên thông cảm cho tôi nhé.
“Guruaa!”
Khi tôi đưa tay thủ thế, Adofu giật dây cương sang một bên.
Ông ta luôn chú ý quan sát tôi khi vừa giữ chặt dây cương cùng thanh kiếm.
Thời điểm tỏ ra thái độ nhân nhượng đã kết thúc, hãy xem bản tính thật của tôi đây.
Adofu cũng thể hiện ra khuôn mặt sát khí, chắc hẳn vì khi thấy biểu lộ của tôi, ông ấy đã nhận ra mình đang tham gia vào một tình huống nguy hiểm.
Nếu theo dự tính, thì tôi đã khiến ông ta cảm thấy do dự trong vài giây.
Mặc dù trông tư thế như thể ông ấy sẵn sàng tham chiến… nó có chút không tự nhiên.
Với cái nhìn ban đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916483/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.