Tôi bẻ một cây xương rồng rồi chạy về bãi biển.
Đặt Nina nằm nghỉ ở nơi đó và bắt thỏ banh đứng cảnh giác.
Bãi cát ở giữa hoang mạc rất nóng bức nên không thể thích hợp với một người đang đau yếu.
Giờ tôi cần phải hạ sốt cho cô ấy ngay lập tức.
Nó đã tăng cao do nhiệt độ oi nóng của vùng đất này.
Không có nước, tình hình chỉ có tệ đi thêm mà thôi.
Thỏ banh nhận cây xương rồng từ tôi, vắt lấy nước, vớt đi bớt phần xác và trút lên môi Nina một cách cẩn thận.
Sắc mặt của cô ấy đã xấu hơn lúc trước.
Thế nghĩa là, quá trình đang diễn ra nhanh chóng, đúng với lo ngại của tôi.
Không còn thời gian để chần chừ, nhưng tôi lại không biết nên làm gì vào lúc này.
Có niềm hy vọng về một phép màu nơi thành phố nào khác hay thẳng tiến trở về Harenea đây?
Tôi biết mình cần phải hành động thật nhanh, nhưng lại chưa thể lựa chọn được biện pháp nào.
Liệu có tốt đẹp hơn khi để cô ấy ra đi thanh thản như mong muốn?
Tôi chắc chắn không cho phép điều đó xảy ra.
Lắc mạnh đầu để vứt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực.
Tôi trừng mắt vào thỏ banh.
Nếu đi đến Harenea, Nina đã không phải chịu chết.
Mặc dù hiểu rõ thỏ banh hành động theo ý muốn của Nina, nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho nó.
Thỏ banh để ý ra ánh nhìn của tôi rồi lặng lẽ ngước lên.
“PEFUU…”
Nó vang lên tiếng than khóc đầy đau đớn.
〖Thần giao cách cảm〗 không được dùng đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916481/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.