Tôi tỉnh dậy sau khi thanh MP bị rút cạn, lúc này trời đã tối hẳn. Con thỏ banh dường như đã canh chừng giúp tôi và Nina trong khi chúng tôi ngủ thϊếp đi tối qua, bởi tôi không thấy đụn cát mà nó thường đào làm chỗ ẩn nấp ở đâu cả. Tôi tìm kiếm xung quanh và thấy bóng của một sinh vật tròn tròn với đôi tai dài quen thuộc. Khi nhìn thấy tôi đã thức dậy, thỏ banh thở một hơi “Pu-he” nhẹ nhõm, sau đó đào một cái hố trên mặt cát rồi chui vào. Con thỏ kêu lên một tiếng nghe như có chút tự hào, tuy nhiên tôi cũng hơi lo lắng vì không thấy tí sức lực nào trong tiếng kêu của nó nữa. Có vẻ như nó đã quá mệt mỏi sau khi trông chừng tôi và Nina. Thông thường, tôi tự tin rằng mình có thể lập tức tỉnh dậy khi có con quái vật nào nguy hiểm đến gần. Nhưng một khi MP đã cạn tôi sẽ bị rơi vào trạng thái ngủ sâu mà không nhận thức được gì cả. Tôi cảm thấy thật xấu hổ, có lẽ tôi nên đáp lại công sức mà thỏ banh đã một phen vất vả. Giờ hãy làm một món gì đó thật ngon miệng nào. Khi nghĩ đến hiệu ứng của〖Bột vảy rồng〗, không biết liệu chúng tôi có thể ở cùng nhau được bao lâu nữa…. Vì đã ngủ đủ giấc, Mắt tôi không còn lờ đờ nữa. Giờ hãy thức dậy và làm việc cần làm nào. Khi ngồi xuống, tôi nghe thấy tiếng Nina rêи ɾỉ trong đau đớn. Cô ấy dường như chưa thể tỉnh dậy được lúc này. Quan sát một lúc, có lẽ cô ấy đang bị thiếu nước. Tôi quay sang lục lọi đống xương rồng, hầu hết đã bị héo khô do ánh mặt trời. Thật may mắn khi vẫn còn vài mảnh xương rồng chưa tiếp xúc với ánh nắng. Vẫn còn một chút nước sót lại. Tôi đem mảnh xương rồng lại gần chỗ Nina, vắt nó, và đổ một chút nước vào miệng cô ấy. Phải đổ thật từ tốn nếu không cô ấy có thể bị sặc nước. Mặc dù Nina không còn rêи ɾỉ nữa, tôi vẫn không chắc liệu cô ấy có hấp thu được lượng nước đã uống vừa rồi. Nằm trên cát hẳn rất khó chịu, tôi quyết định lót vỏ xương rồng xuống dưới gáy của cô ấy. Tuy mặt trong của nó hơi nhớp nháp nhưng sẽ tốt hơn việc phải nằm trên cát…. có lẽ thế… Cuối cùng trời cũng sáng, và con thỏ từ từ bò lên khỏi mặt đất. Nó lắc mình để giũ sạch cát trên người. Ngay cả khi thỏ banh đã thức giấc, Nina vẫn cứ nằm đó. Cô ấy vẫn thở, nhưng thể trạng trông không được tốt. Do suy dinh dưỡng và phơi nắng liên tục, sức khỏe của cô ấy ngày một bòn rút nhanh hơn. Ngay cả trước đó, cô ấy đã không ăn uống đầy đủ rồi. Khí hậu khô cằn này chẳng tốt cho cô ấy chút nào. Cô ấy rất cần thức ăn và nước uống, hiện xung quanh đây chỉ là tàn dư của những gì mà tôi và thỏ banh đã ăn. Những mảnh xương rồng còn lại thì quá khô và không đủ nước. Nếu lường trước được chuyện này, tôi đã để dư lại một ít. Trước hết, hãy cố tìm thứ gì đó trước khi Nina tỉnh dậy. Tôi sẽ cảm thấy rất tệ nếu không thể cung cấp được lương thực cho cô ấy. Bên cạnh đó, đây là cách tốt nhất để tôi tạo được sự tin tưởng. Tôi bắt đầu cảm thấy gắn bó với con thỏ ăn xương rồng này. Có phải vì cùng cảnh ngộ đặc biệt nên dễ dàng hòa hợp với nhau không? (Trans: Câu này chịu thua) Tôi có nên để thỏ banh canh chừng Nina trong lúc rời đi? Con thỏ có thể xử lý được quái vật hạng E và F, nhưng với hạng D hoặc cao hơn thì chắc chắn không. Trong trường hợp đó, tôi chỉ cần cảnh giác một chút và lập tức quay về nếu chúng xuất hiện. Thấy tôi ở gần, chúng sẽ phải bỏ cuộc mà rời đi thôi. ….Xung quanh khá trống trải nên tầm nhìn rất rộng, nhưng cũng có giới hạn nhất định. Tôi để thỏ banh ở lại với Nina và chạy ra phía sa mạc. Mặc dù tôi hơi lo khi giao Nina cho thỏ banh…Thậm chí một con côn trùng nhỏ cũng có thể dọa nó sợ. Cơ mà miễn họ vẫn ở trong tầm cảnh giác, tôi sẽ có thể hành động kịp thời. Tôi hy vọng sẽ có gì đó ăn được ở gần đây. Một con lạc đà thì sao nhỉ? Nó có rất nhiều nước và chất béo. Tôi có nên tìm nước uống trước không? Nina hiện tại đang khát nhiều hơn là đói. Đương nhiên, nước biển không phải câu trả lời vì nó có quá nhiều muối. Dù có kỹ năng〖Nghỉ ngơi〗của thỏ banh nhưng sẽ không cầm cự được lâu. Nước biển thì không uống được rồi, bởi nồng độ muối rất mặn. Nếu tôi nhớ không lầm, vẫn có cách để lọc nước biển để uống. Xem nào, ở đâu đó trong ký ức kiếp trước của tôi. Đầu tiên phải đem nước biển đi đun sôi, sau đó làm nguội cái nồi rồi thu thập hơi nước ở bên dưới. Đó là một phương thức chưng cất, hoạt động bằng cách chiết xuất các thành phần từ việc lợi dụng sự khác biệt trong nhiệt độ sôi. Tuy nhiên bây giờ điều đó không thực tế cho lắm. Tôi có thể đun sôi nước, nhưng không có nồi thì chưng cất kiểu gì? Tuy có thể thử múc nước biển vào lông thú rồi chôn xuống mặt đất, nhưng tôi tin là nước sau khi chưng cất sẽ không được sạch cho lắm, đặc biệt là đối với một con người như Nina. Dù tôi không nghĩ con người ở thế giới này sống sạch sẽ như người Nhật Bản, nhưng chắc họ cũng giống con người bình thường, không có nhiều kháng thể như tôi hay bọn quái vật. Tôi không thể để cô ấy uống nước bọc trong lông thú như thế được. Sau tất cả, đi săn lạc đà và xương rồng vẫn là cách tốt nhất. Không chỉ nước mà chúng sẽ cung cấp cho ta cả đồ ăn nữa. Cơ mà, kể từ lúc bắt đầu chạy đến giờ tôi vẫn chưa thấy con lạc đà hay cây xương rồng nào cả. Nina đã phải lăn lộn trong miệng tôi trong lúc chạy thoát khỏi con rết khổng lồ, vì vậy nên hiện tại cô ấy rất yếu. Ngay cả khi đặt trên lưng tôi thì cô ấy vẫn có thể rơi bất kỳ lúc nào. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu để cô ấy nghỉ ngơi ở đó trong khi mình đi săn ở nhưng khu vực gần đây, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an tâm chút nào. Nếu tôi bọc cô ấy lại bằng đôi cánh của mình thì sao nhỉ? Cơ mà vậy thì sẽ rất khó khăn trong chiến đấu. Nếu chỉ đi thu thập xương rồng thì không sao, nhưng vẫn sẽ mất nhiều sức lắm. Ngoài ra, việc mở rộng đôi cánh sẽ có thể khiến cho bụi vảy rồng bị phát tán nhanh hơn… Cuối cùng tôi phải để cả thỏ banh lại, tôi cảm thấy lo lắng khi phải rời mắt khỏi nó. Dù sao đi nữa nó sẽ có thể xử lý được lũ quái vật nhỏ, đồng thời cũng biết cách ẩn thân. Cơ mà, đừng có ăn Nina, được chứ? Ngoái lại đằng sau trong khi chạy, tôi có thể thấy cái bóng nhỏ của con thỏ ở đó. Thật tốt khi tôi vẫn có thể nhìn thấy họ từ đằng xa vì ở đây không có cỏ rậm và cây cối, nhưng nếu tôi không quay lại kịp thời thì cũng vô dụng. Khi chạy đến khu vực có vẻ là giới hạn để thấy họ trong tầm mắt, tôi ngoái lại lần nữa. Tôi chợt thấy con thỏ banh cũng đang nhìn mình trong khi sử dụng đôi tai của nó để hất cát về phía bên này. Có lẽ do tôi cứ nhìn về phía bọn họ một cách thiếu kiên nhẫn nên con thỏ đã nhận ra vị trí của tôi. Thật vậy, khi nghĩ đến tình trạng của Nina, tôi không thể không gấp rút tìm cho bằng được nguồn nước và thức ăn. Với những suy nghĩ miên man như vậy, tôi tiếp tục chạy hết sức mình. Thỏ banh à, làm ơn chăm sóc Nina cho tốt giùm tao đấy. Sử dụng〖Lăn〗, tôi bỏ Nina và thỏ banh lại đằng sau. Nào nào, xương rồng hoặc lạc đà, lạc đà hay xương rồng, cái nào cũng được. Mong rằng con rết khổng lồ đừng có ở gần đây, nghiêm túc đấy, lúc này tôi không hề muốn chạm trán với nó chút nào. Sau khi lăn được một lúc, một cục bướu màu xanh xuất hiện từ đằng xa. Chắc chắn đó là cây xương rồng rồi, cuối cùng cũng đã tìm được. Tôi mừng vì đã tìm được nó sớm hơn dự kiến. Hãy nhanh chóng “đóng gói” rồi đem về nào. Khi đang nghĩ về những điều đó, tôi nhận ra cái cây không to như tôi nghĩ, sợ rằng nhiêu đây sẽ không đủ cho thỏ banh và Nina… đặc biệt là thỏ banh. Thôi kệ, con thỏ sẽ ổn thôi. Trước đó nó cũng đã ăn nhiều rồi nên sẽ không bị đói quá sớm đâu. Xét đến danh hiệu〖Thần tượng của sa mạc〗của nó, đáng lẽ nó phải ăn kiêng đi chứ. Cơ mà dù có ăn nhiều đến thế nào, ngoại hình của con thỏ vẫn chẳng thay đổi gì cả. Khi lăn gần hơn đến chỗ cục bướu màu xanh đó, tôi tưởng rằng mình đã nhìn nhầm. Có lẽ do đang ở trong trạng thái lăn nên tầm nhìn của tôi bị rối loạn đôi chút, và định luật xa gần đã đánh lừa thị giác của tôi. Khi thấy kích thước của nó lớn hơn bất kỳ thứ gì ở sa mạc này, tôi chắc mẩm rằng mình đã đúng. Lại đủ gần, tôi có thể thấy cây xương rồng này dài đến tận 4 mét. Đó là một cây xương rồng khổng lồ nằm sát trên mặt đất giống như một con sâu bướm, trông không khác gì những cái cây mà tôi thấy trước đó. Tuy nhiên nó vẫn nhỏ hơn so với kích thước của tôi một chút. Chiều cao của cái cây, hay nói chính xác hơn là bề ngang của nó, cũng phải dày cỡ 2 mét. Kể cả khi tôi không thể vác nguyên cái cây về bằng〖Lăn〗, chỉ cần lấy một phần của nó cũng đủ rồi. Có lẽ tôi nên đưa thỏ banh và Nina tới đây luôn, quả là một kho tàng quý giá. Không dễ gì tìm được một cây xương rồng giống như thế này đâu. Khi tôi từ từ lăn sát lại gần, phần thân của xương rồng khổng lồ rung lắc một cách chậm rãi và bất thường. Và rồi nó bỗng ngồi dậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]