Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy bụng mình phát ra tiếng gì đó rất lạ.
Vụ gì đây? Không lẽ độc của con bọ cạp mà tôi ăn hôm qua bắt đầu phát tán rồi sao?
Không, không hẳn như thế, cảm giác này rất khác.
“Pefu! Pephuu!!”
….. À, đó là tiếng kêu của thỏ banh đây mà.
Nhưng sao giọng nghe thảm thiết quá, cứ như đang cầu cứu vậy.
Nó đang bị con quái vật nào đó tấn công sao?
Cơ mà nó đâu rồi nhỉ?
Khi nhìn xung quanh, tôi chẳng thấy chỗ phát ra tiếng kêu ở đâu cả.
Kỹ năng〖Nhận thức〗của tôi có phản ứng.
Là ở dưới này sao?
Khi ngồi dậy, tôi thấy con thỏ trồi lên khỏi đụn cát ở ngay bên dưới.
Con thỏ hít hà điên cuồng để cố lấy lại oxy, sau khi hơi thở đã ổn định, nó quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
Có vẻ như là, trong lúc say giấc tôi đã lăn lộn lung tung và vô tình lấp cát vào chỗ ngủ của nó.
Đống cát trở nên dày đặc hơn, cộng thêm việc tôi nằm đè lên đó nữa, bảo sao con thỏ không thoát ra được.
Chà… thật sự rất là nguy hiểm. Việc tôi cố gắng chăm sóc nó một cách thái quá suýt nữa đã gây phản tác dụng.
Thỏ banh à, cho tao xin lỗi nhé.
Và như thế, con thỏ cứ giận dỗi cho đến khi tôi cho nó ăn cây xương rồng.
Vẻ mặt hậm hực của nó bỗng chốc trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra.
Sao trông giả tạo quá vậy nè?
Tao quỳ, trong đầu mày chỉ biết có ăn thôi hả?
Sau khi bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916428/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.