Chương trước
Chương sau
Đại ca đã mất tích năm ngày rồi.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã cải thiện kỹ năng làm gốm mà đại ca truyền cho.
Vì anh ấy không có ở đây, tôi đã gặp nhiều khó khăn trong việc tạo ra lửa.
Tôi bắt được một con cóc có khả năng phun lửa để thay thế, tuy nhiên trong khi cố điều khiển nó lông của tôi suýt nữa đã cháy rụi .
Tôi thử bắt chước tạo ra vũ khí và áo giáp mà tôi đã thấy con người sử dụng trước đây.
Vì chúng khá nặng nên đồng loại của tôi không ưa dùng, phải đủ khỏe mới trang bị được.
Khi đi săn, tôi là người duy nhất mặc áo giáp.
Bởi sức nặng của nó, tôi không thể phối hợp nhịp nhàng với mọi người được, kết quả là tôi bị đá đít.
Nhờ mặc giáp, tôi không hề đau tý nào, trái lại đứa đá tôi còn ôm chân lăn ra khóc.
Thấy chưa, áo giáp rất tốt, mỗi người nên trang bị một cái.
Bên cạnh việc săn bắt và làm gốm, tôi dành thời gian còn lại để tìm kiếm đại ca.
Cả bốn chúng tôi chia nhau ra tìm xung quanh hang động. Tuy nhiên, cho đến giờ vẫn chưa có manh mối nào.
Tôi rất lo cho đại ca, nhưng *đại tỷ không tham gia tìm kiếm với chúng tôi. (*Trans: 姉御 phiên âm ra là anego, nghĩa là “đại tỷ” hay “chị đại” – nữ cầm đầu một băng nhóm, hoặc cũng có nghĩa là vợ của ông chủ. Vì ở đây ông chủ là main nên hiểu rồi ha ( ͡~ ͜ʖ ͡°) )
Chắc chắn chị ấy biết điều gì đó.
Ngặt nỗi chị ấy không chịu nói cho tôi biết.
Thay vì vậy, đại tỷ cứ ngồi ở góc hang cả ngày trời.
Thỉnh thoảng chị ấy lại rục đầu vào cái bình chứa độc rồi hét lên như thế.
Tôi nhìn lên bầu trời.
Nó đỏ, nghĩa là mặt trời đã sắp lặn.
Chúng tôi có nên quay lại hang bây giờ không?
Ngày hôm nay vẫn chẳng tìm được gì.
Tôi rũ vai xuống trong thất vọng và quay trở lại hang động.
Những đứa còn lại trở về sớm hơn tôi.
Mặt ai nấy cũng đều ủ rũ cả.
“Ao?”
“Aoo”
“Aah”
“Aoao”
Khi tôi hỏi, cả ba đều lắc đầu.
Tất cả đều không có kết quả.
Trong khi thở dài, tôi nhìn về phía cái hang.
Bất chợt tôi nhận ra đại tỷ không còn ở đó nữa.
Kể từ khi đại ca mất tích, chị ấy luôn tự nhốt mình ở trong hang mà.
Tôi nhìn đám còn lại, mọi người cũng nghiêng đầu nhìn về phía hang với vẻ chẳng biết gì.
“Kishi, Kishii!”
Từ hướng khe vực, đại tỷ chạy lại một cách hối hả.
Tôi chưa bao giờ thấy chị ấy phản ứng thái quá như thế nếu việc đó không liên quan đến đại ca.
Có chuyện gì quan trọng xảy ra sao? Chị ấy tìm thấy đại ca rồi à?
Sẽ rất tuyệt nếu anh ấy trở về.
Tôi nhìn đại tỷ, chị ấy đang nhìn chằm chằm về phía bức tượng đặt ở trước cửa hang.
Là bức tượng có hình con người.
Có con người đến đây sao?
Đại tỷ đứng trước cái cây dùng để treo những miếng thịt khô và lấy móng cào lên đó.
Tôi thắc mắc liệu đại tỷ đang muốn làm gì, chị ấy nhìn về phía chúng tôi và kêu “kishi!”.
Chị ấy cần chúng tôi giúp?
Chúng tôi gỡ những miếng thịt ra khỏi nhánh cây và đem trở vào hang.
Sau khi cất những miếng thịt vào trong những chiếc bình gốm, tôi cũng mang bốn chiếc xẻng ra ngoài.
Sau khi phân phát xẻng cho từng người, chúng tôi chặt bỏ cái cây đi.
Đại tỷ biểu lộ vẻ hài lòng và di chuyển đến cái cây còn lại.
Đại tỷ muốn chặt hết cả hai sao?
Khi chúng tôi còn đang lưỡng lự, đại tỷ kêu một tiếng “Ga!” trong khi để lộ bộ răng nanh của mình.
Nanh của đại tỷ chứa đầy chất độc.
Đại ca, người duy nhất luôn ngăn cản chị ấy, không có ở đây.
Chúng tôi sẽ bị cắn mất.
Tôi nhanh chóng gỡ thịt trên cái cây còn lại rồi đem vào hang.
Khi quay lại, ba đứa kia đang cố chặt bỏ nó.
Công việc được chia ra, hai người chặt cây trong khi tôi mang gỗ đem vào trong hang.
Đứa còn lại đang dùng xẻng để đào bộ rễ lên.
Khi tôi đứng ngây người ra một lúc, đại tỷ dùng đuôi quất vào lưng tôi.
Vì tôi có xẻng nên cũng bị bắt phải đào.
Bộ rễ được đào lên cũng được ném vào trong hang.
Thậm chí sau khi đã đào xong, chúng tôi phải lấp đất lại.
Sau việc đó, chúng tôi tiếp tục làm theo chỉ dẫn của đại tỷ.
Chúng tôi mang hai bức tượng đá vào trong hang. Vì chúng nặng quá nên tôi lỡ tuột tay một lần.
Nó không vỡ, nhưng đại ca sẽ rất tức giận nếu biết chuyện.
Tấm thảm lông trải ở trong hang bị cắt xén, sau đó còn bị phủ một lớp đất lên.
Đây cũng là do chỉ thị của đại tỷ.
Đại ca sẽ cực kỳ tức giận nếu biết chuyện cho coi.
Chúng tôi tự hỏi liệu có nên vâng lời đại tỷ răm rắp thế này không?
Đại ca vốn hay rống nhiều, nhưng không cắn.
Đại tỷ tuy ít nói, nhưng lại cắn.
Trong lúc đó tôi lấy tấm thảm ra ngoài.
Theo chỉ thị của đại tỷ, tôi nhúng tấm thảm đã bị phủ đất vào bùn rồi treo nó lên trước cửa hang.
Khi nhìn tấm thảm, cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra.
Do nó trông rất giống một bức tường đá, không ai có thể nhận ra đây là cửa hang nếu chỉ nhìn từ bên ngoài.
Với điều này, chúng tôi không cần phải lo việc bị kẻ thù phát hiện.
Không những thế, chúng tôi vẫn có thể ra vào hang một cách dễ dàng.
Có lẽ đại tỷ muốn tránh để con người tìm thấy nơi này.
Bởi vậy nên thịt khô treo trên cây và những bức tượng cũng được giấu vào trong hang.
Đại tỷ thật thông minh.
Tuy rất đáng sợ, nhưng cũng rất đáng tin cậy nữa.
Khi chúng tôi trở vào trong hang và ăn chút thịt khô, tôi nghe thấy tiếng bước chân của con người.
Dường như có bốn người đang tiến đến.
Giọng nói đầu tiên cất lên nghe có vẻ như đang bối rối, và giọng còn lại thì có vẻ như đang kinh ngạc.
Một trong số họ dường như nghĩ rằng có gì đó ở đây. Tuy nhiên những người khác trông như đang khiển trách người đó.
Đám con người vẫn tiếp tục nói chuyện trong một lúc.
Cuối cùng thì ba người trong số đó cũng bỏ đi, để mặc người còn lại đang đứng gần cửa hang nhưng rồi sau đó cũng chạy theo mất.
Có vẻ như họ vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi.
Tôi cảm thấy sốt ruột nên định chạy ra vén tấm thảm lên để quan sát, nhưng đại tỷ ngăn không cho tôi làm vậy.
Thôi thì, tôi quyết định đi ngủ vậy.
Khi tôi phủ lớp lông thú lên những cây nấm phát sáng, không gian trong hang trở nên tối mịt ngay lập tức.
Một khi đã làm vậy, không ai được gây tiếng động cho đến khi trời sáng. Đó là luật ở đây.
………………….
Sáng rồi.
Bởi tấm thảm chắn trước cửa hang, tôi không nhận ra mặt trời đã lên cao, tôi dậy trễ hơn thường ngày rất nhiều.
Đại tỷ đi đâu mất rồi?
Tôi vội vàng đánh thức đồng loại dậy và đi ra ngoài.
Ở trước hang động, đại tỷ đang đứng đó như người mất hồn.
Sau đó chị ấy quay sang chúng tôi và kêu một tiếng “Kishi”.
Bằng cách nào đó, tôi hiểu được.
Đại tỷ có ý định làm một chuyến đi xa để tìm đại ca. Chắc chắn là như vậy.
Khi chúng tôi định lại gần để đồng hành cùng đại tỷ, chị ấy lắc nhẹ đầu.
Nhưng nếu không có đại ca lẫn đại tỷ ở đây, chúng tôi sẽ vô cùng khó khăn.
Khi còn đang bối rối, đại tỷ quay sang chúng tôi và kêu “Kishi” lần nữa.
Một ngày nào đó, chị sẽ cùng với đại ca trở về. Cho đến lúc ấy, hãy bảo vệ nơi này.
Tôi hiểu được như vậy.
“Ah!”“Ao!”
“Aah!”
Mặc cho những đồng loại của tôi đang cố thuyết phục đại tỷ, tôi bước về phía trước và cúi đầu.
Thấy hành động đó của tôi, đám còn lại không than vãn nữa mà cũng cúi đầu.
Khi thấy chúng tôi như vậy, đại tỷ tỏ vẻ nhẹ nhõm, gật đầu và sau đó lặng lẽ rời đi.
Khi không còn thấy bóng dáng của đại tỷ nữa, tôi quay sang nhìn về phía hang động.
Trong lúc đại ca và đại tỷ vắng mặt, chúng tôi sẽ bảo vệ nó.
Chúng tôi sẽ mở rộng nơi này và tăng cường sức mạnh.
Sẽ chế tạo thật nhiều vũ khí.
Chúng tôi sẽ chiến đấu và thuần phục mọi kẻ thù, nhằm tăng cường chiến lực cho nơi này.
Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, để khi hai người trở về, họ sẽ cảm thấy thật hài lòng.
Nếu có vũ khí trong tay, chúng tôi sẽ không chịu thua bất kỳ loài vượn nào.
(Trans: main đã có bezt waifu và bezt lũ đệ)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.