Với tinh thần kiệt quệ, tôi ép mình tiếp tục chạy về hướng hang động.
Cơ thể tôi lúc này nặng trĩu và đau đớn.
Chân tôi di chuyển một cách rối loạn, có thể ngã bất cứ lúc nào.
Mặc dù vậy tôi vẫn chỉ muốn chạy mà thôi.
Trong khi chạy, tôi cảm thấy thật khổ sở.
Tôi có nên chết ngay tại đây không?
〖Bụi vảy rồng〗là một kỹ năng có thể truyền phát dịch bệnh.
Nếu tôi trở về, liệu đám khỉ có bị ảnh hưởng?
Ngay cả khi thằn lằn đen có〖Kháng độc〗đi nữa, khả năng miễn nhiễm của ẻm vẫn là một dấu hỏi lớn.
Bên cạnh đó, nếu dân làng biết có một con〖Plague Dragon〗cư ngụ ở trong rừng, chúng tôi sẽ không thể sống yên ổn được.
Bởi những gì tôi đã làm, chắc chắn họ sợ rằng tôi sẽ trở lại lần nữa.
Khi nghĩ về những điều đó, có lẽ tôi không nên tiếp tục sống ở đây.
Trong lúc chạy, tôi bắt gặp một lũ sói xám ở cuối con đường.
“Gruu….” “Gaou! Gow!”
Dường như chúng đang đi săn, một con sóc lớn đang bị chúng bao vây xung quanh.
Con sóc có những vết xước khắp cơ thể giống như vết cắn.
Nó đang ôm lấy cái đầu đang chảy máu và không ngừng run rẩy.
“Guru…….. Gow?” “Gow?”
Có vẻ bọn chúng đã nghe thấy tiếng chân của tôi, tất cả ánh mắt của chúng chuyển từ con mồi sang phía tôi cùng lúc.
Sau đó, cả bầy bỏ chạy toán loạn như những chú nhện con.
Xem ra ngay cả con sói trông dữ dằn nhất cũng không dám tấn công tôi.
Điều này gợi lại sở thích đáng khinh của tôi khi còn là〖Plague
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916410/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.