Ta cũng không rõ nữa, nhưng mình từ nay hình như đã có thêm hai đứa em gái.
Mang theo Viluna và Alisia, ta đã rất nhanh băng qua quãng đường mình đi hàng năm trời trở về toà tháp Hồng Ngọc chỉ bằng ma thuật không gian.
- Woa. Thật tráng lệ.
- Thật tráng lệ.
Hai đứa trẻ đã reo lên mặc cho việc dịch chuyển không gian rất bất ngờ và chỉ thích thú với công trình tráng lệ do ta xây lên.
Cũng đã lâu rồi nhỉ? Chắc là, công việc không bị chất đống lên đâu đúng không?
Ta có hơi lo lắng ngưởng đầu nhìn về đỉnh của toà tháp đang bị che khuất bởi những tầng mây đen, không hiểu sao ta cảm giác nó thật u ám.
Mà mình cũng không thể rủ bỏ trách nhiệm này được.
- Nào, hai đứa đi thôi.
Dắt lấy tay hai đứa trẻ, ta tiến bước chậm chạm đến trước cổng của toà tháp. Để không làm cho hai cô bé cảm thấy hoảng sợ vì sự đột ngột, ta đã dịch chuyển hơi xa với vị trí của cổng toà tháp. Ta nghĩ mình có lẽ đang phần khu vườn bên dưới toà tháp, bên trong của thành phố đã phát triển từ khi nó được ta xây lên.
- Chúng ta sẽ sống ở đó hả chị?
- Điều đó là thật sao?
Viluna và Alisia phối hợp hỏi khi tôi bước đi.
- Ừm, các em từ này sẽ trở thành những người cao quý nhất của nơi này. Cũng như chị, các em sẽ trở thành hoàng tộc tiếp theo của vương quốc Hỗn Huyết này.
Tôi mỉm cười nhẹ trả lời.
- Hoàng tộc?
- Chúng ta sẽ trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-co-gai-ma-ca-rong/1021563/chuong-88-2.html