Chúng tôi lên đường được vài tiếng, Chise đã nổi chứng, bắt đầu chán được tôi bế chạy đi cho nhanh, thì quyết định muốn bước đi chân để nhìn ngắm xung quanh. Nói sao thì nói, Chise và tôi đều có tình trạng không khác nhau cho lắm, trong đầu thì ngập tràng kiến thức về thế giới này, nhưng lại chẳng biết một thứ bình thường ngoài đời thực, trừ cuộc sống bên trong một toà thành, là thế nào cả. Cho nên ngay khi Chise nói muốn đi bộ thì tôi cũng không chần chừ hay muốn khuyên ngăn mà xuống đi bộ cùng cô ấy.
Thế nhưng đi được một khoảng thì tôi chợt nhận ra, mình tại sao lại tự dưng đi bộ như thế này, trong khi có thể chế tạo ra được nhiều thứ hay ho hơn bằng kỹ năng sáng tạo của bản thân.
Thế là tôi đã quyết định ngừng đi bộ mà dùng máu của mình để tạo ra hai chiếc xe đạp sường ngang leo núi, có bánh trước, sau có vỏ sừng đủ to và dày để bám chắc mọi địa hình kể cả bùn lầy hay đá sỏi. Tôi không có trang bị cho nó líp hay bất cứ thứ gì giúp làm nhẹ sức đạp, bởi vì tôi với Chise đủ trâu bò để bỏ qua chúng và có thể đạp nhanh nhất.
- Nó là gì vậy?
Khi tôi làm xong hai chiếc xe trước ánh mắt tò mò của Chise, cô ấy liền lên tiếng hỏi.
- Giới thiệu với cô, đây là xe đạp, một loại phương tiện khá thông dụng ở thế giới của tôi, ngoài những loại phương tiện dùng nguyên liệu hoá thạch khác mà tôi nói với cô trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-co-gai-ma-ca-rong/1021554/chuong-84.html