Chặng đường đáng ra mất một ngày đường, với tốc độ có thể cho Chise nhẹ nhỏm, tôi đã bế cô ấy chạy trong vài tiếng để đến nơi. Trên cả quãng đường, không hiểu sao tôi càng ngày càng cảm thấy Chise thơm ngon một cách kì lạ.
Thật may là tôi vẫn còn kiềm chế được bản thân mình, cho nên cũng không có chuyện gì kì lạ diễn ra. Giấc mơ trước đó, tôi cũng không thể nhớ rõ lắm, chỉ mờ mờ nhớ được mình lại đến vùng biển máu kia và cũng như trước, không uống được ngụm máu nào thì đã thức dậy. Nhưng không biết, vì lý do nào đó tôi có cảm giác bất an đối với tình trạng hiện tại của bản thân.
Có lẽ mình nên cầu cứu Juliet sau chuyện này.
Từ nhủ với mình, tôi cùng Chise bước vào ngôi làng. Không hiểu sao, tôi cảm thấy ngôi làng này có không khí hơi âm u, mất sức sống.
Từ cổng làng, tôi có thể thấy nhiều người dân đang di chuyển qua lại, nhưng tâm trạng của họ lại đầy vẻ lo lắng. Đặc biệt, đa số những người dân đều là nam, trong khi đó người dân nữ lại trông có hơi hối hả khi di chuyển.
- Có vẻ như tình trạng ở đây nặng nề lắm rồi.
Chise đảo mắt một vòng và đánh giá nó.
Trên chặng đường đi, Chise chắc cũng đã nhìn nhiệm vụ của mình được nhận bên trong tấm thẻ, nên cô hẳn là đã nắm bắt rất rõ chuyện đang diễn ra.
- Nhiệm vụ này đã được treo bảy ngày. Nếu tôi đoán không sai, bây giờ thì nó đã tệ hơn trước đó rất nhiều.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-co-gai-ma-ca-rong/1021515/chuong-45.html