Chương trước
Chương sau

Ngay khi thả lỏng cơ thể, Lilianna đã chủ quan rằng mình sẽ không thể mơ những thứ kì lạ nữa mà bắt đầu ngủ thiếp đi. Nhưng rồi điều gì đến cũng đến, lần nữa, cô lại bắt đầu chìm vào những giấc mơ kì lạ của bản thân mình.
Phía bên ngoài, nhóm của Ganrd đang vui vẻ chơi cũng bắt đầu dừng lại, đôi mắt ai nấy đều tò mò nhìn về phía Lilianna, đúng hơn là qua cái khe của chiếc mũ trùm. Nhưng thật tiếc, cái thiết kế của cái mũ lại quá độc đáo nên ánh sáng không thể xuyên vào trong. Lúc này, khi nhìn cả đám cũng chỉ thấy một màu đen thui của bóng tối.
Đã được một ngày kể từ khi tất cả quen Lilianna, nhưng họ chưa thấy được diện mạo của cô như thế nào, ngoài một giọng nói đầy dễ chịu và cái ngoại hình thấp bé ra.
Trong đầu họ lúc này đang có một câu hỏi, liệu rằng gương mặt của Lilianna nó sẽ như thế nào.
- Khụ, nếu cô bé không muốn cho chúng ta xem hẳn là phải có nguyên do nào đó.
Ganrd là người mở lời đầu tiên, anh hắn giọng và rút một con tám cơ rác trong bộ bài của mình đánh xuống sàng, để tiếp tục ván bài đang dở, đồng thời còn cố ý ngăn lại cái ý muốn đang hình thành trong tất cả.
- Giọng nói của sư phụ dễ nghe như vậy, tôi dám cá em ấy rất dễ thương.
Dina rút con chín chuồn đánh xuống, giọng nói có chút mong ngóng muốn nhìn bên dưới lớp mũ của Lilianna trông như thế nào. Tất nhiên, cô không có ý định từ bỏ chuyện muốn xem mặt Lilianna dù Ganrd đã nói.
- Tôi cũng vậy. Vậy vấn đề là tại sao em ấy lại không cho ai xem mặt mình?
Reian rút con heo bích trong bộ bài, nhẹ nhàng thả xuống.
- ...
- ...
Nhìn con heo, cả hai người Ganrd và Dina đều có cảm giác câm nính. Trước đó không lâu, cả hai đều ném ra hết con heo của mình rồi và giờ thì bốn người cũng chỉ còn hai con duy nhất. Ganrd biết mình không còn nên thử nhìn sang Reian để dò, nhưng Reian lại cũng có gương mặt chả khác anh là mấy.
Nhưng trong lúc cả hai đang trao đổi ánh mắt thì Fear lại đem con heo chuồn của mình ra vui vẻ đánh xuống.
- Biết đâu là phong tục gì đó ở đất nước cô bé?
- ...Đi.
- Đi.
- Đi.
Reian nhìn con heo chuồn vừa đánh ra thì hơi nhíu mày mà nhường lượt, vì trước đó cô còn định thừa cơ khiến mọi người nhường lượt mà thắng với số bài tập đoàn trong tay mình. Sau cô, Ganrd và Dina cũng đành phải bỏ lượt khi con heo chuồn kia là lớn nhất trận đấu vào lúc này.
- Riêng tôi thấy, nếu cô bé đã không muốn cho chúng ta thấy thì tốt nhất đừng chạm vào thì sẽ tốt hơn. Tôi về.
Thấy tất cả đều nhường lượt, Fear vui vẻ nói rồi đặt hết tập đoàn năm lá bài từ năm đến chín cuối cùng trong tay mình xuống để về nhất.
Nhìn Fear về nhất và tập đoàn mà anh ta đánh xuống, Dina và Ganrd chỉ có thể cười trừ. Nhưng khác với họ, Reian biết đây là cơ hội liền mỉm cười tươi đặt nốt những lá bài trên tay mình xuống với tập đoàn từ sáu đến mười, theo Fear, như luật Lilianna đã nói về bộ bài để về nhì.
- Tôi về nhì. Nhưng tôi nghĩ coi trộm một chút cũng sẽ không sao đâu nhỉ?
Sau khi Reian về nhì với tập đoàn năm lá bài, không có ai theo nữa thì Ganrd lại đánh ra một lá bài rác.
- Vậy ai sẽ là người làm?
Ganrd cũng có phần nào đó tò mò về gương mặt của Lilianna, nên khi nghe Reian nói thì anh cũng không có ý định phản đối.
- Nhười thua sẽ làm.
Dina nở một nụ cười khiêu khích với Ganrd và đánh con bài to hơn của Ganrd xuống.
- Được.
===
Mình đang ở đâu nữa vậy nhỉ? Đây là câu mà tôi thường hay hỏi mình mỗi khi mơ thấy những giấc mơ kì lạ của mình.
Tôi lúc này đang di chuyển lên một ngọn núi, tâm trạng thì lại rất khó chịu.
Không ngờ mình lại mơ một giấc mơ mà không hề có chiến...
Ầm!!!
Tôi thậm chí còn chưa kịp nghĩ hết câu về giấc mơ có chút yên bình, thì bản thân trong giấc mơ đã bỗng vung tay sang bên phải. Một vụ nổ khinh khủng trong phút chóc bởi không khí nén lại, được tạo ra quét bay cả một cánh rừng phía bên phải tôi.
- Hahaha, Tử Thần Trắng, nàng đâu cần phải khích động như vậy chứ?
Cánh rừng bị quét bay, để lộ ra một nhóm người vẫn còn đứng vững ở tại chỗ. Nhóm người này khá kì lạ khi tóc đều là máu trắng, đầu có sừng và sau lưng thì có đuôi. Người dẫn đầu có một nước da màu nâu ngâm, đôi mắt thì lại có tròng trắng là màu đen còn tròng đen lại là màu trắng sáng. Hắn cũng chính là người đã gọi lên cái biệt danh của tôi trong giấc mơ, Tử Thần Trắng.
Theo tôi nhớ thì mình đã nghe rất nhiều người hét lên cái tên đó trên chiến trường mọi khi tôi giết người. Nhưng lúc đó nó không được rõ ràng như hiện tại mà mờ ảo gần không thể thấy bất cứ nhân dạng của ai ra hồn.
- Lũ quỷ tộc ruồi bọ các ngươi. Ta đã nói mình không còn liên quan gì đến con người hay các ngươi nữa. Tại sao lại còn cố bám theo ta?
- Chẳng phải đã quá rõ hay sao?
Gã đàn ông dẫn đầu nhóm bước lên với một nụ cười đầy là tự tin mà ngay lập tức trả lời tôi khi vừa được hỏi.
- Ta yêu nàng nên muốn cầu nàng về làm vợ của mình. Tử Thần Trắng liệu...
- Cút. Đừng để ta nói thêm lần nào nữa. Trên cái thế giới này, ta chỉ công nhận duy nhất một người chồng đã từng bị chủng tộc các ngươi giết chết là chồng của mình.
Không quá nửa giây khi gã đàn ông kia có ý định cầu hôn, tôi đã bằng một cách phủ phàn nhất cắt ngang, từ chối rồi quay người bước đi.
- Còn các ngươi...kẻ đã giết chàng thì không xứng. Tốt nhất thì biến cho khuất mắt ta.
Ra là như vậy. Tôi còn định thấu hiểu sự khó chịu của bản thân trong giấc mơ là do đâu thì bỗng nhận ra cái gì đó sai sai. Mà đợi chút, vậy ra mọi lần mình mơ thì đều là nữ và còn đã có chồng? Không hiểu sao tôi tự nhiên có cảm giác cái gì đó trùng hợp ở đây.
- Đó cũng chỉ là một tên loài người thấp hèn...
Ầm!
- ...Nàng cần gì phải cô chấp như vậy.
Giấc mơ vẫn tiếp diễn, gã quỷ tộc kia đã lên tiếng, nhưng chỉ nói đến một nửa thì toàn bộ người phía sau gã đã biến thành đống thịt bầy nhầy khi không gian bỗng nhiên bị nén lại và ép xuống mặt đất. Và không chỉ mỗi những quỷ tộc xấu số kia, cả một khu vực xung quanh đó đều bị biến thành một cái hố hình tròn có góc cạnh cứ như vừa được đóng một con dấu ở đó vậy. Gã quỷ tộc dẫn dầu cũng đứng bên trong, nhưng bằng cách nào đó vẫn sống sót và ở yên tại chỗ nở một nụ cười như cũ, giống như đám kia có chết cũng chẳng mấy quan trọng với gã.
- Loài người thấp kém? Ngươi trong mắt ta còn chẳng so sánh được với chàng! Ngươi chỉ là sâu bọ thứ côn trùng ghê tởm.
Tôi nói mà trong lòng chứa đầy sự tức giận, hận không thể ngay tức thì lao lên đem tên trước mắt này đem đạp nát.
- Đừng để ta nghe thấy ngươi nói chàng là thấp kém một lần nào nữa. Nếu cũng đừng trách ta giết chết tên sâu bọ nhà ngươi.
Nói xong, dù không biết tại sao rõ ràng mình rất hận thù với tên kia, vậy mà lại vẫn quay người tỏ vẻ không muốn đánh nhau rời đi.
- Hahaha, so sánh ta với sâu bọ đúng là chỉ có nàng mới làm thôi. Được rồi, lần này ta sẽ rút lui. Nhưng nhất định nàng sẽ không chạy thoát khỏi ta đâu vợ tương lai của ta.
Tên Ma vương kia cười tươi nói bằng một giọng tự tin, sau đó thì biến mất chẳng còn để lại dấu vết nào nữa. Tôi không quay đầu lại, nhưng bằng một cách nào đó đã cảm nhận được hết mọi chuyện đang xảy ra.
Bước đi về phía đỉnh núi, tôi đưa tay ôm lấy cơ thể khi cảm thấy một sự ghê tởm từ lời lẽ của tên Ma vương, đôi mắt trợn lớn mà bắt đầu thì thầm với bản thân.
- Rác rưởi sâu bọ...nếu không phải ở đây có thứ đó đang tồn tại, ta nhất định sẽ băm ngươi ra tro rồi... Em xin lỗi. Em cảm thấy mình thật dơ bẩn khi ai đó nói mình là vợ hắn. Em cảm thấy mắc ói vì điều đó. Nhưng anh yên tâm, nếu lần tới hắn còn đến em sẽ giết hắn. Em sẽ móc mắt hắn vì đã dùng nó nhìn thấy gương mặt thân thể của mình. Em sẽ cắt lưỡi hắn vì dám nói em là vợ hắn. Em sẽ lột da hắn khi em chạm vào hắn lúc cắt lưỡi. Em sẽ đục thủng tai hắn vì những lời em đã nói. Em sẽ moi trái tim hôi thối của hắn ra vì đã rung động với mình.
Một nửa sau tôi đoán là mình đang thú tội với người chồng đã quá cố kia. Nhưng liệu có quá bị đáng sợ không vậy? Đúng là tôi biết mình trong những giấc mơ có một bản chất hung tàng, lấy giết chóc làm lẽ sống, nhưng sẽ không phải là cái kiểu Yandere này đúng không?
Theo chân giấc mơ, tôi bước lên đến đỉnh ngọn núi thì dừng lại.
Tôi cuối mặt xuống đất, ngồi xuống đưa tay rờ vào mặt đất sau đó vung lên đấm một cái.
Ầm!
Cú đấm trông hết sức hời hợt, nhưng lại bằng một cách nào đó có một sức mạnh khủng khiếp đập vào mặt đất khiến nó bắt đầu nứt đôi ra.
- Ngươi đây rồi.
Sau khi cả ngọn núi nứt đôi ra, tôi liền vui vẻ khi cảm thấy một luồng năng lượng lớn dâng lên từ lòng đất. Không chờ đợi khe nứt mở ra quá lớn, tôi liền nhảy vào đó rơi xuống một khu vực tối tăm, chẳng biết định làm gì thì cảnh trong giấc mơ đã bị đổi.
Thường thì giấc mơ của tôi đều như vậy, không thể biết chính xác mục đích hay gì cả.
- Một giọt Loierf, bốn chiếc lá Thiêu Liêu...
Ục ục xèo xèo xèo...
Tôi lúc này đang ở trong một ngôi nhà nhỏ được làm từ gỗ, được đặt đâu đó tại đỉnh một ngọn núi bí mật chỉ riêng mình biết. Tôi không biết mấy thông tin này đâu ra, nhưng tôi bình thường sẽ biết mình ở đâu cảm nhận thế nào mỗi lần mơ thấy.
Việc tôi đang làm hiện tại là chế tạo ra một loại thuốc kì lạ từ những ống nghiệm và các dụng cụ phòng thí nghiệm khác. Tôi nói nó kì lạ bởi vì theo trong đầu tôi đang suy nghĩ lúc này, nó hoàn toàn có thể đem một sinh vật đã chết sống trở lại. Nếu mà nó thực sự làm được như vậy thì đây đúng là thuốc thần.
Nhưng nó nào được thần kì đến như vậy, sau khi điều chế xong, tôi đã lấy ra một cái xác quái vật to 1m trông rất kinh khủng và đem thuốc nhỏ vào cơ thể nó.
Gaaaaa!!!
Mới đầu, nó đã nhúc nhích khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ, cứ tưởng như mình đã thành công. Nhưng lúc nhìn vào thứ gì đó bên trong nó thì tôi đã tuyệt vọng vì biết đây là một sự thất bại.
Con quái vật đã sống lại, nhưng nó không phải là thứ tôi cần. Tình trạng của nó bây giờ chẳng khác gì một con xác sống, không hề có ý thức hay gì cả, chỉ làmmotoj caia vỏ trống rỗng. Sau khi đứng dậy và thích nghi được với cơ thể thì nó đã lao đến tấn công tôi.
Ầm!
- Linh hồn...mình đã quên nó...
Nó vừa lao đến, tôi đã đấm nó nát bét để xả cục tức trong lòng, sau đó thì ngồi thục xuống ôm lấy đùi mình vì công sức mấy năm nay rốt cuộc chỉ là sự thất bại.
- Kiến thức của mình lúc này là chưa đủ để lý giải thứ đó. Mình nghe nói ở khu rừng tinh linh có rất nhiều sách liên quan đến linh hồn. Mình đến mượn bọn họ xem.
Một lát sau, khi tôi lại bắt đầu đi tìm cách giải quyết, kết quả là đã nghĩ đến bộ tộc tinh linh mà mình trong một lần đang lang thang thì đã nghe được từ một nhóm người.
Nghĩ xong xuôi, tôi đứng dậy và quyết định rời khỏi nhà để đi đến nơi mình muốn. Nhưng chỉ vừa ra khỏi nhà, hàng chục bóng người ôm hoa tươi bỗng đáp xuống chặn đường trước nhà tôi.
- Chào nàng, Tử Thần Trắng.
- Lại là ngươi?
Kẻ dẫn đầu, vẫn như cũ chính là cái tên Ma vương tôi hận không thể giết được lần trước. Từ nãy đến giờ tâm tình tôi có chút khó chịu, giờ gặp tên này thì lại có chút vui lên, khi đầu xuất hiện một ý nghĩ đem hắn giết.
- Là ta. Tử Thần Trắng hôm nay ta đến là để cầu hôn...
- Ngươi đi chết đi!!!
Bằng cách nào đó, một thanh kiếm màu đỏ xuất hiện trên tay tôi. Cầm chặt lấy thanh kiếm bằng hai tay, tôi lao về phía nhóm người Ma vương với mục đích duy nhất, xả giận cho công việc thất bại của mình.
===
Ở phía ngoài, không biết Lilianna đang có một giấc mơ đầy mùi của sự phẩn nộ, trận bài tưởng như rất lâu trong giấc mơ của Lilianna nhưng chỉ là một thoáng chóc ngoài đây, đã kết thúc. Người thắng là Ganrd, trong khi người thua lại là người trước đó nở nụ cười khiêu khích Dina.
- ...
Dina, không biết nên nói như thế nào với lòng cô. Nhận nhiệm vụ này, cô có chút cảm giác mừng rỡ vì sẽ là người đầu tiên thấy mặt Lilianna trước, nhưng việc cả đám bỗng giao trách nhiệm rồi né xa ra cuối xe hàng như tránh tà lại làm cô có cảm giác sợ hãi vô hình, như thể Lilianna sẽ giết cô nếu dám làm.
Điều đó đã khiến cho đôi tay của Dina trở nên run rẩy khi đưa từ từ đến chiếc mũ trùm phủ xuống của Lilianna. Với Dina, cô chỉ cần đưa tay cầm lấy nó là có thể mở lên để xem gương mặt của Lilianna, nhưng chỉ một khoảng cách ngắn đó lại tựa như xa cả chục km, tay cô cứ đưa tới rồi do dự, đưa tới rồi lui lại mà chẳng bao giờ chịu chạm vào.
- Sắp xem được...
- Dina tránh ra mau!!
Một hồi loay hoay, Dina cuối cùng cũng kiên quyết chạm vào chiếc mũ nhẹ nhàng nhất mà cô có thể vì sợ Lilianna sẽ thức giấc. Sau đó, cô cứ như vậy mà len lén mở nó ra từng chút một. Nhưng vào giây cô thấy được đôi mi đẹp mắt của Lilianna thì bỗng tiếng hét thất thanh của cả nhóm vang lên.
Bụp.
- ...
Dina đã hoàn toàn không kịp phản ứng, khi bàn tay trái của Lilianna bỗng tóm lấy cổ cô, siết chặt đến mức cô không thể phát ra kịp một âm thanh nào, trong khi đó bàn tay còn lại đã cầm một thanh kiếm màu đỏ hoa lệ từ từ ngồi dậy chỉa về phía mặt cô.
Ganrd là người chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra khi chiếc nhẫn trên tay Lilianna bỗng chuyển hoá thành một thanh kiếm, nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì Dina đã bị tóm cổ và giống như sắp bị giết. Đầu anh bây giờ như muốn nổ tung, anh biết lúc này có chạy lên đánh thì đánh cũng không lại, sợ là còn khiến cho Lilianna khó chịu thêm mà giết luôn cả mình nên anh không biết phải làm gì cả.
- Không!!
- Dina!!
Trong lúc anh còn đang suy nghĩ, bên phía Lilianna thì đã không còn cho anh thời gian suy nghĩ nữa mà đã bắt đầu động. Sau khi bóp lấy cỗ Dina và chỉa thanh kiếm về phía mặt của cô ấy, Lilianna đã thẳng thừng không chút lưu tình đâm thẳng tới như chỉ muốn đem đầu Dina đâm xuyên qua. Nhưng chỉ cách một chút nữa lưỡi kiếm bén nhọt đâm vào đầu Dina nó lại bị lệch sang một bên, cổ Dina cũng được buông ra và để cô chết điếng ngã nhàu ra sau.
Nhìn thấy cảnh đó, cả nhóm của Ganrd đều được một phen thoát tim. Chỉ trong một tích tắt vừa rồi, họ đã nghĩ có lẽ Dina đã bị đâm xuyên qua đầu mà chết. Nhưng thật may là nó đã không xảy ra, Dina vẫn sống chỉ là mặt tái không còn giọt máu nằm xụi lơ trên sàng xe mà thôi.
Kế đó, giọng đầu tiên có chứa cảm xúc kinh ngạc của Lilianna cũng xuất hiện.
- C-Chị Dina?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.